Chương 63: Sự quan tâm của anh quá mạnh mẽ


Hạ Trường Duyệt chu môi, nhưng mặt vẫn cạ vào lòng anh theo thói quen.

Đầu cô gối trên ngực anh, ngủ càng sâu hơn.

Không biết qua bao lâu sau, người đang mơ ngủ mới yếu ớt tỉnh dậy.

Toàn thân rã rời không còn chút sức lực khiển trán cô nhăn chặt.

Vừa định ngồi dậy, cô mới phát hiện mình đang bị người ta ôm trong lòng.

Quay đầu nhìn sang thấy khuôn mặt điển trai mà ai cũng oán trách ngay trước mặt, cô bỗng sững sờ.

Là cô nảy sinh ảo giác ư? Sao cô lại cảm giác mình đã nhìn thấy Nghiêm Thừa Trìnhỉ? Nhưng mà bên ngoài trời vẫn còn sáng, sao anh lại ở biệt thự vào giờ này, lại còn ôm cô ngủ nữa? Hạ Trường Duyệt chớp chớp mắt, nhìn thêm lần nữa, anh vẫn đang...

Mắt anh nhắm chặt, lông mi đen dài cụp xuống, không còn vẻ sắc bén như thường ngày.

Khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng ngủ say cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Đã bao lâu rồi cô chưa được nhìn anh ở khoảng cách gần như thế này? Như ma xui quỷ khiến, cô đưa tay định chạm lên mặt anh thì cổ tay bị giữ chặt, Nghiêm Thừa Trì choàng mở mắt, đáy mắt xa xăm, mang theo sự thăm dò, nhìn chằm chằm gương mặt đang bàng hoàng của cô, khóe môi cong lên.


Hạ Trường Duyệt, bệnh rồi mà vẫn dám vọng tưởng đến tôi, cô châm lửa rồi có chịu trách nhiệm dập tắt được không?

Tôi không có!
Hạ Trường Duyệt căng thẳng rụt tay về, chột dạ không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

Nhưng ngay sau đó cô lại kinh ngạc ngẩng đầu, mở to mắt nhìn anh.

Anh vừa mới trêu cô?

Anh không giận nữa sao? Còn nữa, anh vừa mới nói cô bệnh...

Cô đờ đẫn đưa tay sờ trán mình.

Không đợi cô cảm nhận được mình có bệnh thật hay không thì trán đã bị búng một cái.

Nghiêm Thừa Trì ra tay không chút nương tình, cô đau đến mức suýt chảy nước mắt, giận dữ trừng anh.


Không phải chỉ có cảm lạnh với sốt mới là bệnh, em sờ trán thì có ích gì? Bản thân không khỏe ở đâu cũng không biết?
Anh giận dỗi nhìn cô gái nhỏ đang ấm ức, tức không biết để đâu cho hết.

Cô ngốc như vậy, sống đến từng tuổi này, cũng phải cảm tạ ông trời rồi.

Thế nên, bây giờ anh đang quan tâm cô sao? Đáy mắt Hạ Trường Duyệt thoáng vẻ ngạc nhiên, lời ra đến miệng lại ngoan ngoãn nuốt trở lại.

Cô vẫn không hỏi thì hơn, kéo tự chuốc nhục nhã giống như hôm qua.

Chỉ là cô nghĩ mãi không ra, hôm qua anh còn muốn bóp chết cô, sao lại đột nhiên đổi tính rồi? Cô rất muốn biết anh ở lại biệt thự có phải là vì cô bị bệnh hay không? Không cho cô cơ hội nói gì, Nghiêm Thừa Trì đã buông tay, đứng dậy lấy áo khoác mặc vào, cất bước chuẩn bị rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng anh, tim Hạ Trường Duyệt thắt lại, bờ môi run run.

Anh đã ra khỏi cửa phòng, bước đi quyết liệt, không một chút lưu luyến.

Hạ Trường Duyệt cúi đầu, cọ cọ lòng bàn tay.

Cô đã nghĩ nhiều quá rồi, anh quay về có lẽ hoàn toàn không liên quan đến cô.

Chần chừ vài giây, cô vén chăn lên xuống giường.

Bụng vẫn còn đau âm ỉ, cô đưa tay ấn nhẹ, sắc mặt liền trắng bệch.

Hôm qua bị Nghiêm Thừa Trì bắt tắm nước lạnh, vừa mới khỏi thì lại tới tháng, người cô khó chịu giống như bị ai tháo gỡ.

Đi được hai bước, cô lại phải vịn bàn ngồi xuống.

Đang do dự có nên lên giường nằm lại hay không thì cô thấy một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước cửa phòng.

Ngay sau đó, một giọng nói phẫn nộ vang trên đỉnh đầu.


Ai cho em xuống giường?
Thân hình cao lớn của Nghiêm Thừa Trì đang đứng trước cửa, trong tay còn cầm một chiếc khay đựng cháo nóng hổi, và một bát thuốc đen sì.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.