Chương 64: Hương vị quen thuộc
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 725 chữ
- 2022-02-04 08:16:40
Nhìn thấy Hạ Trường Duyệt đang ngồi dưới sàn, gương mặt tuấn tú của anh lập tức đen lại.
Để chiếc khay trên tay xuống, anh cúi người bế cô từ dưới sàn dậy, đặt ở trên giường, kéo chăn đắp lên người cô, hung dữ nghiến răng,
Còn đi lung tung nữa thì tôi sẽ để cho em đau chết luôn!
Sắc mặt Hạ Trường Duyệt nhợt nhạt, ngạc nhiên nhìn Nghiêm Thừa Trì đã đi rồi trở lại, hai mắt mở thật to.
Cô khẽ há miệng, đáy mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
Anh không rời khỏi, chỉ là đi bưng cháo cho cô?
Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy trai đẹp bao giờ hay là hôm qua tôi chưa cho em ăn no? Có muốn thì cũng phải xem thân thể nhỏ bé của em bây giờ có thể chịu nổi hay không chứ.
Nghiêm Thừa Trì trêu cô với vẻ đẩy nham hiểm.
Khóe miệng nở nụ cười tà ác, vô cùng bắt mắt.
Hạ Trường Duyệt nhất thời không nói nên lời, đờ đẫn nhìn anh.
Anh múc một thìa cháo đang bưng trong tay, khẽ thổi nguội, rồi mới đưa đến miệng cô.
Giọng nói vẫn rất lạnh lùng,
Há miệng.
Hạ Trường Duyệt nào dám phản kháng, ngoan ngoãn há miệng nuốt cháo.
Anh múc thìa nào cô vội ăn hết thìa nấy.
Vì cô vốn sợ mình ăn chậm, anh sẽ mất kiên nhẫn.
Nhưng ngược lại là cô ăn quá nhanh, trong khi anh vẫn từ tốn thổi cháo, chắc chắn không còn nóng nữa mới đưa đến bên miệng cô.
Nhìn cảnh này, Hạ Trường Duyệt tự nhiên thấy cay cay sống mũi, viền mắt đỏ hoe.
Trước đây, mỗi tháng khi cô đến ngày, anh đều đút cháo cho cô ăn như thế này.
Cô sợ đắng, cứ không chịu uống thuốc, nếu không thì sẽ lén bác sĩ vứt thuốc đi, thà chịu đau lâu hơn một chút.
Đôi lúc cô còn chơi xấu, nói với anh rằng bình thường anh không có thời gian ở bên có nhiều lúc cô ngã bệnh, mở mắt là có thể nhìn thấy anh.
Lúc ấy khóe miệng anh luôn nở nụ cười cam chịu, sau đó ôm cô thật cưng chiều, không ép cô uống thuốc, mà xuống bếp nấu canh gừng đường đỏ cho cô.
Ánh mắt Hạ Trường Duyệt dừng lại ở bát nước đường đỏ đậm mùi gừng trong chiếc khay kia.
Không cần uống cô cũng biết là anh nấu, đến hương vị cũng giống hệt bốn năm trước...
Có rất nhiều chuyện, cô tưởng như đã quên hết rồi.
Nhưng khi chúng thật sự xuất hiện trở lại, cô mới phát hiện, mọi thứ thuộc về anh đều đã khắc sâu trong máu huyết của mình.
Cô những tưởng rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội được uống canh gừng tự tay anh nấu nữa...
Nước mắt cô chực trào, rồi rơi vào trong bát cháo, vài giọt nước bắn lên.
Hạ Trường Duyệt hoàn hồn, vội đưa tay lau nước mắt, nhưng lại bị Nghiêm Thừa Trì giữ lại.
Có phải em không khỏe ở đâu không? Tôi đưa em đi bệnh viện!
Nghiêm Thừa Trì để bát sang bên cạnh, bước lên bề ngang người cô.
Tôi không sao, không cần đi bệnh viện.
Hạ Trường Duyệt căng thẳng đưa tay ấn chặt cánh tay anh, vội vàng lên tiếng, vẻ mặt quẫn bách không nói nên lời.
Làm gì có ai chỉ hơi đau bụng liền phô trương đến bệnh viện chứ.
Không sao thì em khóc cái gì?
Người anh cứng đơ, hồ nghi cụp mắt nhìn cô.
Ánh mắt đen láy xa xăm, giống như muốn nhìn thấu vẻ ngụy trang trên mặt cô.
Tôi không khóc, cát bay vào mắt thôi.
Hạ Trường Duyệt nói liều tỉnh bơ, tay còn đặc biệt làm động tác dụi mắt.
4 Cô ngại ngùng nhìn sắc mặt Nghiêm Thừa Trì đang u ám, nhưng bị anh nhìn đến nổi cả da gà.
Nghiêm Thừa Trì mím môi, không nói lời nào, đặt cô lại trên giường, tiếp tục đút cháo cho cô.
Trong phòng vẫn luôn yên tĩnh cho đến khi cô ăn xong.
Lúc nhận canh gừng đường đỏ từ tay anh, nước mắt mà khó khăn lắm Hạ Trường Duyệt mới cầm được giữ lại bắt đầu chực tuôn rơi.
Cô cắn răng cố nhịn, uống một hơi hết canh gừng rồi mới đặt bát xuống.