Chương 701: Em chính là liều thuốc của anh (6)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 635 chữ
- 2022-02-11 04:38:15
Được rồi, được rồi, tớ giúp cậu, giúp cậu thì phải nhìn Dịch Hải Âm bị oan uổng rồi.
Hạ Trường Duyệt không nhịn được mà ngắt lờ8i đối phương, sau đó, lại nghiêm túc mở miệng,
Linh Nhi, Dịch Hải Âm có biết cậu đang ở chỗ tớ không?
Nếu Dịch Hải Âm không bi3ết, với tính cách cố chấp của anh, chưa biết chừng mỗi ngày sau khi rời đoàn phim, sẽ tới căn hộ của Nhan Linh để chờ cô ấy.
Cố chấp tới mức nhất định phải chờ được mới thôi.
Ai quan tâm anh ta có biết không.
!
Nghiêm Thừa Trì đứng ở ban công rất lâu, lâu tới mức uống hết rượu trong ly và cả bình rượu đỏ trên bàn.
Mới mười giờ, từ lúc nào cô nàng lại đi ngủ sớm như vậy? Erằng lo lắng cho đồ ngốc nào đó thật sự chờ cả tối trước cửa nhà, chạy qua đó tìm người rồi chăng? Rõ ràng có quan tâm, nhưng nhất quyết nói trái lòng mình.
Hạ Trường Duyệt không kìm được mà cười thành tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới Nghiêm Thừa Trì.
Bọn họ ở cùng một thành phố, rõ ràng rất gần, vì sao thoắt cái, lại trở nên xa như vậy.
Tớ trốn người nên mới 6chuyển đi, chỉ mong sao anh ta đừng biết...
Nói được một nửa, Nhan Linh như thể đột nhiên hiểu ý của Hạ Trường Duyệt, bèn ngẩng5 phắt đầu lên, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Người biết rõ Dịch Hải Âm cố chấp bao nhiêu, chắc chắn chính là Nhan Linh.
Trong màn đêm yên tĩnh, gió đêm se lạnh thổi qua người, cảm giác buốt giá.
Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng lại giống như hoàn toàn không cảm giác được.
Cô đi tới cạnh cửa sổ, ngắm trăng treo giữa trời, trong lòng hơi rung động.
Cô biết di động của anh tắt nguồn, nhưng lại không nhịn được mà gửi một tin nhắn cho anh.
Nghe thấy tiếng chuông kia, anh hơi cứng người lại.
Ngay sau đó, dường như mới xác định đó không phải ảo giác của mình, Nghiêm Thừa Trì đưa tay rút di động ra.
Tiểu Duyệt Duyệt, muộn lắm rồi, cậu ngủ sớm đi, tớ cũng đi ngủ đây
Dứt lời, không đợi Hạ Trường Duyệt lên tiếng, Nhan Linh đã cắt đứt video.
Hạ Trường Duyệt ngồi trên giường, đờ đẫn nhìn cuộc gọi tự dưng bị ngắt, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Dù sao anh cũng không nhìn được, cô nói gì, cũng không cần ngượng ngùng.
Thấy tin nhắn gửi thành công, dù biết anh sẽ không đọc được, nhưng gò má của Hạ Trường Duyệt vẫn bất giác đỏ bừng lên.
Toàn thân toát lên vẻ quạnh quẽ.
Tinh tinh.
Di động trong túi quần rung lên.
Đặt di động lên bàn, Hạ Trường Duyệt quay lưng lấy quần áo, vào phòng tắm rửa.
Việc anh đã quyết, dù có mười con bò cũng không kéo lại được.
Người khác không làm được chuyện ngốc nghếch như ngày ngày cắm chốt trước cửa chờ đợi, nhưng Dịch Hải Âm chắc chắn có thể Nhận ra thế mà mình lại lo lắng cho Dịch Hải Âm, Nhan Linh biển sắc,
Anh ta thích chờ là chuyện của anh ta, liên quan gì đến tớ? Có phải tớ bắt anh ta chờ đâu...
Từ bốn năm trước, sau khi bọn họ chia tay, cô không còn nói những lời thế này với anh nữa.
Nếu anh có thể nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy cô rất kì lạ...
Đột ngột rời khỏi thành phố G, anh đã biết trước chắc chắn Hạ Trường Duyệt sẽ tìm mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.