Chương 717: Bôn ba chỉ để tìm một người (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 649 chữ
- 2022-02-11 04:38:15
Con của người quen cũ là ám chỉ Nghiêm Thịnh hay là ba ruột của anh? Dương Mộc Nhã quen biết ba anh sao? Nghĩ đến khả năng này,8 Nghiêm Thừa Trì siết chặt bàn tay.
Anh luôn không hiểu tại sao ba mẹ anh lại rời bỏ nhà họ Nghiêm, khi qua đời cũng k3hông hề nói cho anh biết anh là con cháu của nhà họ Nghiêm.
Còn về việc cô ấy có kết thúc chuyến đi sớm và trở lại hay không thì không biết.
Cậu Trì về thong thả.
Quản gia do dự vài giây rồi nhận lời, cung kính cúi người chào Nghiêm Thừa Trì.
Tôi sẽ cố gắng lấy được thư ủy thác cổ phần, nhưng tôi sẽ không ép buộc bà ấy.
Ông giúp tôi nhắn lại với bà ấy, tôi chỉ muốn hỏi bà ấy một số chuyện về người quen cũ.
Tuy nhiên, không hỏi được Nghiêm Thịnh không có nghĩa là Nghiêm Thừa Trì không tò mò về những chuyện năm đó.
Dương Mộc Nhã đã nhắc đến ba của anh, vậy thì chắc chắn bà ấy biết chuyện năm xưa...
Còn chuyện bà ấy không muốn làm, tôi sẽ không làm khó bà ấy.
Nghiêm Thừa Trì cất giọng nói trầm thấp, lạnh lùng ngắt lời quản gia.
Tôi sẽ chuyển lời của cậu Trì đến cô Cả.
Khi nào bà ấy quay lại?
Nghiêm Thừa Trì ngước lên nhìn quản gia.
Cậu Trì, cho dù cô Cả trở về thì cũng sẽ không nhận lời đề nghị của cậu đâu...
Nghiêm Thừa Trì ngẩng đầu nhìn khoản sân rậm rạp trước mặt, thu hồi ánh mắt quay lưng đi về xe, dứt khoát rời đi.
Người quản gia chắc chắn anh đã đi rồi mới đi qua cổng nhỏ vào nơi sâu nhất trong sân.
Vì vậy, dù để con mình mang họ Nghiêm nhưng ba anh lại không chịu nói cho anh thân phận thật sự.
Đã nhiều năm như vậy, bản thân Nghiêm Thừa Trì cũng không thể nhớ rõ diện mạo ba mình thế nào, chỉ nhớ mang máng năm đó mẹ anh đã bỏ ra rất nhiều công sức để chăm sóc anh, đến lúc chết vẫn lo không có người nuôi dưỡng anh, Trong ấn tượng của anh, ba mẹ anh không phải là người hẹp hòi, sao có thể oán hận một ông cụ nhiều năm như vậy, thậm chí còn không muốn anh nhận tổ quy tông? Có lẽ, không giống như những gì Nghiêm Thịnh nói với anh, ông của anh, chủ nhà họ Nghiêm khi đó, chắc hẳn đã làm việc gì mới khiến ba anh đến chết vẫn không thể tha thứ.
Ba anh vì tình yêu của mình mới vứt bỏ thân phận, dân mẹ con anh rời khỏi nhà họ Nghiê5m.
Ông ra đi cả hai mươi năm, đến khi chết cũng không chịu tha thứ cho ông nội Nghiêm muốn chia rẽ vợ chồng họ.
Những chuyện xưa cũ đã tan thành cát bụi theo người quá cố, ngay cả Nghiêm Thịnh cũng không muốn nhắc đến nữa.
Anh chỉ luôn biết ơn ông trời đã rủ lòng thương, để bác anh có thể tìm thấy cốt nhục duy nhất của người em trai mình trên thế giới này, đưa Nghiêm Thừa Trì trở về nhà họ Nghiêm để dưỡng dục.
Sau khi được Nghiêm Thịnh đưa về nhà họ Nghiêm, anh từng h9ỏi Nghiêm Thịnh.
Nghiêm Thịnh chỉ nói với anh rằng mẹ anh chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, không t6hể chen chân vào nhà họ Nghiêm.
Thế hệ trước nhà họ Nghiêm và nhà họ Dương là bạn thân mấy đời.
Tuy nhiên, đã mười mấy năm không liên lạc, cộng thêm Giám đốc Dương đã qua đời, họ đã không còn bất cứ sự ràng buộc tình cảm nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.