Chương 721: Bôn ba chỉ để tìm một người (6)


Hơn hai mươi năm trước, hai nhà Nghiêm và Dương kết thống gia thất bại, ba của anh đưa mẹ rời khỏi nhà họ Nghiêm, chủ nhân cũ của gia tộc họ Nghiêm l8à ông nội anh, bệnh nặng không gượng nổi...

Tất cả mọi chuyện gần như xảy ra liên tiếp vào thời gian ấy, khuấy đảo thành phố S trở nên hỗn l3oạn.

Con ngươi đen nhánh của Nghiêm Thừa Trì tràn ngập phức tạp, anh cất bước chân nặng trĩu đi về phòng của mình, nằm lên xô pha, giơ tay ấ9n huyệt thái dương, rồi từ từ nhắm mắt lại...
Hạ Trường Duyệt ngồi xổm trên bậc thềm, co quắp người, cắn môi thật chặt, cố chấp không chịu đi.
Cổ nhất định phải kiên trì, chỉ cần Dương Mộc Nhã nhìn thấy thành ý của cô, chắc chắn sẽ đồng ý gặp cô.
Tục ngữ nói rất hay, có chuyện nhờ vả, nhất định phải gặp đối mặt.
Cô khép chặt áo khoác trên người, cúi đầu nhìn di động sắp hết pin, rồi lại ngước lên nhìn vùng ngoại ô đen ngòm, sợ5 sệt đi lên thềm cửa.
Nơi này rất hẻo lánh, hầu như không có người xuất hiện, chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm.
Nhưng cô sợ tối, điều này kinh khủng không sao sánh được.
Chỉ cần cho cô cơ hội nói chuyện, cô có thể thuyết phục bà ấy...
Hạ Trường Duyệt ôm suy nghĩ này, ngồi suốt một đêm ở cửa sau nhà họ Dương.
Cuối cùng cô ôm đầu gối ngủ, suýt lăn từ bậc thềm xuống.
Cô sực nhớ ra một chuyện, lấy di động ra xem thì thấy di động đã tắt máy.
Nhìn thời gian, sắp tới chín giờ, trước tiên cô phải đến tập đoàn Nghiêm thị làm việc.
Hạ Trường Duyệt đứng dậy, đưa tay phủi bụi trên mông, quay đầu liếc cánh cửa đóng chặt trước mắt, ngẫm nghĩ chốc lát, thò tay lục lọi một tờ giấy, viết lên trên.

Đêm mỗi lúc một sâu.
Tại cửa sau của nhà tổ họ Dương, Hạ Trường Duyệt run6 lẩy bẩy trong gió đêm.
Mơ màng mở mắt, trời đã sáng.
Cánh cửa sau lưng vẫn đóng chặt, ánh nắng màu vàng cam chiếu lên người cô, mang theo hơi ấm dễ chịu.
Hạ Trường Duyệt ngồi cả đêm ở bậc thềm, toàn thân cứng đờ.
Cô tìm một hòn đá, đè tờ giấy trước cửa, rồi mới rời đi.

Chạy hùng hục suốt dọc đường, cuối cùng cô cũng quẹt thẻ vào công ty trước giờ làm.

Cả đêm không chợp mắt, toàn thân Hạ Trường Duyệt lờ đờ mơ màng, cô khó chịu giơ tay bấm ấn đường.

Cô đi một mạch tới bàn làm việc của mình, ngồi phịch xuống, giở những điều tâm đắc hôm qua chưa viết xong ra.

Đang nghĩ có thể hoàn thành công việc trước thời hạn để vụng trộm nhắm mắt một chút hay không, thì cô trông thấy Lâm Lệ xuất hiện trước mặt mình.

Trên tay cô ta còn ôm một chồng tài liệu dày cộp, giọng nói the thé mỉa mai.


Tôi không giám sát cô một ngày, cô lại lười nhác, viết cả ngày mà chẳng xong một bản tâm đắc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.