Chương 723: Bôn ba chỉ để tìm một người (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 535 chữ
- 2022-02-11 04:38:15
Cách nói khoa trương của cô gái trẻ tuổi mà thôi, để cô ấy chờ một ngày, e rằng sẽ không chịu nổi, không cần để bụng.
Cô Cả, có lẽ người này8 không như vậy.
Hôm qua cô ấy đợi ở cửa sau cả đêm, đến sáng mới rời đi, bây giờ lại tới...
Nhắc đến Hạ Trường Duyệt, nét mặt của quả3n gia hơi đăm chiêu.
Ông sống quá nửa đời người, ai giả, ai thật, ông không dám nói có thể nhìn thấu trăm phần trăm, nhưng chí ít, cũn9g có cảm giác căn bản.
Chắc hẳn nó được viết rất vội vàng.
Có điều nhìn nét chữ, có thể thấy vài phần nền tảng từng luyện thư pháp.
Ít nhiều gì thì nét chữ của một người cũng mang theo tính cách của người ấy.
Chuyện cúng bái sắp xếp ra sao rồi?
Đã bố trí ổn thỏa.
Để phòng ngừa có kẻ đến nghĩa trang quấy nhiễu lão gia, nên lễ cúng bái được xếp trước ngày giỗ một hôm
Quản gia kính cẩn đáp.
Sau khi sắp xếp xong, đặt cho tôi vé máy bay ngày hôm sau, tôi muốn ra ngoài.
Dương Mộc Nhã hờ hững lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ cố chấp.
Lực bút của cô gái này, quả thật rất quật cường.
Dù chờ thêm một tuần, tôi cũng sẽ không gặp.
Chú không cần để ý, chờ không được, tự nhiên cô ấy sẽ không đến nữa.
Mắt Dương Mộc Nhã lóe lên, cuối cùng siết chặt mẩu giấy trên tay thành một cục, ném vào thùng rác.
Ánh mắt của cô gái kia trong veo, bên trong có sự kiên trì và nghị lực, vô cùng giống dáng vẻ thời trẻ của cố C6ả nhà ông, vừa nhìn đã biết là người bướng bỉnh dám yêu dám hận.
Có lẽ, cô ấy có thể thật sự tiếp tục kiên trì...
Một mình cô5 ấy chờ ở cửa sau cả đêm?
Dương Mộc Nhã ngẩn ra, sau đó, bà xem lại mẩu giấy trên tay.
Nói xong, Dương Mộc Nhã không cho quản gia có cơ hội thừa lời, bà đứng dậy, dợm bước lên tầng.
Sao không có ai mở cửa nhỉ, không nghe thấy tiếng chuông à?
Hạ Trường Duyệt thấp thỏm đá hòn đá bên chân.
Chờ mười phút, không thấy ai ra, cô lại nôn nóng giơ tay bấm chuông.
Cô Cả, hơn hai ngươi năm, đã lâu như vậy, có lẽ người cô muốn tìm đã...
Dù gì đi nữa, tôi cũng muốn có một kết quả.
Mặc kệ là kết thúc hay bắt đầu, chú không cần khuyên tôi.
Không tìm được, tôi sẽ không từ bỏ.
Hạ Trường Duyệt dán sát lên cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Khắp sân sau im lìm, đừng nói là tiếng bước chân, ngay cả tiếng để kêu cũng chẳng có...
Chỉ muốn gặp người thôi, sao lại khó khăn tới nhường này?
ột ít.
Bụng cô réo lên.
Duỗi tay che bụng, cô mới sực nhớ, ban nãy vội vã tới đây, quên ăn bữa tối.
Bây giờ trời tối đen, Hạ Trường Duyệt thà đói, cũng không muốn đi ra ngoài một mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.