Chương 728: Cả thế giới không ai yêu em bằng anh (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 657 chữ
- 2022-02-11 04:38:15
Cô hôn mê rất lâu rồi đấy.
Tôi còn lo không biết cô có làm sao không.
Ngay khi người đàn ông bước vào, anh ta lo lắng nói.
Hạ Trường Duyệt không biết cô đã ngồi bao lâu mới bừng tỉnh lại.
Cô cảm ơn người đã cứu mình, sau đó trả lại viện phí cho anh ta.
Thân phận của Nghiêm Thừa Thì rất cao quý.
Nhà họ Nghiêm và nhà họ Dương lại là bạn bè.
Cô ngồi ngây người trên giường, tai dường như không nghe thấy gì nữa, tay cô siết chặt ga giường.
Chỉ là một người lạ, không phải Nghiêm Thừa Trì.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện trong giấc mơ hôm qua của cô đều là giả sao? Là vì cô quá5 nhớ anh nên mới sinh ra ảo giác? Nhưng sao có thể có một giấc mơ chân thật đến như vậy...
Nghiêm Thừa Trì không cứu cô, thậm chí còn chưa từng xuất hiện.
Ở thành phố xa lạ này, cô chỉ có một mình.
Anh muốn đến viếng thăm nhà họ Dương cũng sẽ chỉ đi từ cổng chính, sao lại đi cổng sau được? Xem ra đúng là cô đã nghĩ nhiều rồi..
Hạ Trường Duyệt biết chắc người đưa cô đến bệnh viện không phải là Nghiêm Thừa Trì thì ỉu xìu như bánh đa ngâm nước.
Ngay cả khi cô phải nhập viện cũng không thể liên lạc với gia đình.
Trong lòng Hạ Trường Duyệt trở nên trống rỗng hơn bao giờ hết.
Cô vẫn không cam lòng hỏi rất nhiều về từng chi tiết người đó cứu cô, để rồi cuối cùng vẫn không tìm thấy sơ hở nào.
Cổng sau nhà họ Dương rất hẻo lánh, cũng chỉ có những người thích đi bộ đường dài mới đến đó.
Giấc mơ ngày hôm qua quá chân thật, vòng tay anh quá ấm áp khiến cô luôn nghĩ người mà cô nhìn thấy khi mở mắt ra nhất định là anh.
Nhưng thực tế đã cho cô một cái tát lạnh buốt, xô cô ngã nhào vào hố băng.
Hạ 8Trường Duyệt lập tức chết trân.
Cô quay đầu lại nhìn vị bác sĩ vẫn chưa rời khỏi, dùng ánh mắt hỏi ông ta, đây có phải là ân nhân cứu 3mạng của cô không?
Chính là anh này đi ngang qua đã vô tình cứu được cô và đưa cô đến bệnh viện...
Bác sĩ còn chưa nói xong, Hạ Trường Duyệt9 đã bắt đầu trở nên bối rối.
Cô nghe thấy có tiếng ai đó nói gì đó thì mới giật mình đứng bật dậy khỏi mặt đất, nhưng cô không thể nhớ ra người đó nói gì.
Ngoài ra còn có phòng bệnh này.
Cô chào tạm biệt người người cứu cô rồi nằm lại vào trong chăn.
Hai tay cô túm lấy chăn, nhắm mắt, cố gắng nhớ lại hình ảnh trước khi cô ngất đi đêm qua.
Hạ Trường Duyệt quay lại liếc nhìn phòng bệnh bình thường mình đang nằm, lòng bàn tay siết chặt.
Nếu đó là Nghiêm Thừa Trì thì lúc này cô phải ở trong phòng VIP mới đúng.
Hạ Trường Duyệt lật tìm điện thoại di động của mình trong túi, bật màn hình tìm số điện thoại quen thuộc.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh rất lâu.
Cô hi vọng anh có thể xuất hiện trước mặt cô, nói với cô đó không chỉ là suy đoán của cô.
Hôm qua anh thật sự luôn ở bên cạnh cô, chưa từng rời xa.
Thật sự không phải là anh rồi...
Trái tim Hạ Trường Duyệt đột nhiên trở nên bứt rứt.
Biết anh không mở máy, nhưng vẫn không nhịn được mà gửi tin nhắn cho anh.
Lần này không phải là một lời tỏ tình, mà là một câu mắng.
Cuối cùng cô còn tức tối kèm thêm một biểu tượng ánh mắt khinh bỉ rồi sau đó mới hài lòng gửi đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.