Chương 73: Hai ba con đấu trí đấu dũng!


Mẹ cháu tên là Mỹ Lệ, da đen, mắt hí, miệng hơi rộng, chú từng gặp bà ấy chưa?
Đôi mắt to tròn trong veo của cậu nhóc trở nên sáng ngời có thần, nghiêm túc bịa chuyện.


..


Mắt Nghiêm Thừa Trì lóe lên, cau mày lại.

Da đen, mắt hí, miệng còn hơi rộng...

Người phụ nữ như vậy mà tên Mỹ Lệ? Có chắc cái tên này không phải buột miệng bịa ra không? Có điều, trong biệt thự nhiều người giúp việc như thế, anh thật sự không thể nhớ được.


Chú à, cháu có thể đi tìm mẹ được chưa?
Thấy anh không nói lời nào, cậu nhóc bèn chắp tay trước ngực, chu môi giả ngây với anh.

Dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến người ta không hề nhận ra đó là một tiểu quỷ ẩn sau đống đồ trang bị.

Khí chất cao quý trên người cậu không giống đứa bé được nuôi dưỡng bởi một người giúp việc bình thường.

Còn đôi mắt to ranh mãnh kia nữa...


Vẫn chưa được.


Nghiêm Thừa Trì không dễ bị lừa, tùy tiện nghe vài câu đã tưởng thật.

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho quản gia.


Đi kiểm tra danh sách người giúp việc, xem có nữ giúp việc nào tên là Mỹ Lệ không, tìm được thì lập tức báo cho tôi biết.


Nghe vậy, cậu nhóc cứng người, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to trong sáng lóe lên vẻ bất ngờ.

Nghiêm Thừa Trì cúp điện thoại, nhìn cậu nhóc không chớp mắt, nói rõ từng chữ,
Nếu để tôi biết nhóc lừa tôi...

Ha ha!
Chỉ hai chữ đơn giản cũng khiến người ta rùng mình.

Cậu nhóc đảo mắt qua lại, liều mình chuồn khỏi phòng khách.

Tiểu Duyệt Duyệt, mau tới cứu Đại vương Hãn Hãn, Đại vương Hãn Hãn sắp bị ông thô lỗ của Tiểu Duyệt Duyệt bắt nạt rồi.


Cậu Trì, tôi đã cho người kiểm tra rồi.

Người giúp việc trong biệt thự khá nhiều, e rằng phải cần chút thời gian.
Quản gia nhanh chóng đi vào phòng khách, cung kính báo cáo.


Đã đến giờ ăn tối, có cần chuẩn bị trước vài món không ạ?

Không cần, tôi vẫn chưa đói
Nghiêm Thừa Trì nhìn về phía cầu thang, ánh mắt lấp lóe.

Cô vừa mới ngủ, chắc là không thể dậy để dùng cơm nhanh vậy.


Ung ục...
Một tiếng động vang lên cùng lúc anh nói.

Nghiêm Thừa Trì giật mình, quay sang nhìn cậu nhóc đang lúng túng lấy tay ôm bụng, hé môi:
Nhóc đói à?
Không đợi cậu nhóc lên tiếng, anh đã thản nhiên dặn dò quản gia,
Chuẩn bị ít đồ ăn vặt phù hợp với trẻ con.

Vâng, cậu Trì.
Quản gia nhận lệnh, nhanh chóng lui xuống.

Nghiêm Thừa Trì bể cậu nhóc lên, quay người đi tới phòng ăn, đặt cậu vào ghế trẻ em được người giúp việc lấy ra.

Anh vung tay lên, lập tức có người bưng tới một đống đồ ăn vặt.


Phòng bếp cần thời gian để nấu ăn, nhóc có thể ăn chút đồ ăn vặt lót dạ trước.
Nghiêm Thừa Trì ngồi trước mặt cậu nhóc, yên lặng nhìn chằm chằm vào chiếc khẩu trang trên khuôn mặt nhỏ xíu của cậu.

Anh không thèm ép buộc một đứa trẻ con.

Chẳng qua nếu cậu nhóc muốn ăn gì, nhất định sẽ tự tháo khẩu trang xuống.

Anh rất tò mò rốt cuộc cậu nhóc trước mặt trông thế nào?
Cháu có đồ ăn.
Vừa ngồi lên ghế trẻ em, cậu nhóc đã vội mở khóa cài, tuột xuống, chạy về phía chiếc ba-lô nhỏ ở cạnh ghế xô pha, ôm lấy ba-lô, liếc qua Nghiêm Thừa Trì vẫn còn ngồi ở phòng ăn, quay người chạy ra cửa.

Vừa chạy đến cửa đã đụng phải quản gia đang đi vào, cơ thể nhỏ bé lùi về sau mấy bước,ngã dập mông xuống đất.

Cái đầu nhỏ choáng váng, chỉ nghe thấy giọng nói như đòi mạng của quản gia.


Cậu Trì, danh sách người giúp việc của cả biệt thự đã mang tới rồi...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.