Chương 736: Cả thế giới không ai yêu em bằng anh (11)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 615 chữ
- 2022-02-11 04:38:15
Hạ Trường Duyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nhón chân lên, thì thầm bên tai Dịch Hải Âm mấy câu, sau khi chắc chắn là anh đã hiểu thì mới v8ỗ vai anh, rồi xoay người rời đi.
Ra khỏi khách sạn, cô liếc nhìn đồng hồ, đón một chiếc xe đến nhà họ Dương.
Cô Cả, đây là bánh dày làm từ gạo nếp mà cô thích nhất, cô nếm thử xem mùi vị thế nào.
Quản gia mang một đĩa bánh đến phòng 9Dương Mộc Nhã, thấy bà đang thu dọn hành lí thì giật mình.
Vẫn chưa tới giờ làm lễ mà, sao cô Cả thu dọn hành lí sớm vậy?
6
Gần đây tấp nập người tới thăm hỏi, chẳng lẽ ông không thấy phiền sao?
Nghe vậy, Dương Mộc Nhã ngẩng đầu nhìn quản gia, rồi liếc đ5ĩa bánh dày trên tay ông ta.
Bà xoay người từ trước tủ quần áo, đi tới nhận lấy đĩa bánh rồi để lên cái bàn ở bên cạnh.
Chú Minh, chú đã lớn tuổi rồi, bình thường trông nom cả cái nhà này đã đủ mệt, không cần tự tay làm mấy món này đâu.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, duy chỉ có người ấy là bà vẫn chưa thể buông bỏ.
Và cả đứa con mà bà thậm chí còn chưa được thấy mặt một lần...
Đồng tử Dương Mộc Nhã hơi co lại, ngay cả miếng bánh trong miệng cũng trở nên khó nuốt.
Nhưng dù sao nơi này cũng là nhà của cô, cô không ở nhà mà lại đến khách sạn, bảo tôi làm sao yên tâm được.
Tôi không phải trẻ con, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
Nhưng mà chú kìa, lớn tuổi rồi, đừng có chuyện gì cũng đích thân đi làm.
Tìm thêm mấy người giúp việc nữa đi, nhà họ Dương trả nổi tiền lương mà.
Dương Mộc Nhã nói rồi bưng đĩa bánh dày mà quản gia làm lên, nếm thử một miếng.
Mùi vị quen thuộc tan ra trong miệng.
Đây là món bánh mà các cô gái trẻ rất thích, bà của hồi còn trẻ cũng không ngoại lệ.
Nhưng hai mươi mấy năm trôi qua, bà đã hết thích từ lâu rồi.
Tôi đến khách sạn ở vài ngày, mấy người kia biết tôi không có ở nhà, tự nhiên sẽ không tới làm phiền chú nữa.
Cô Cả...
Vừa nghe Dương Mộc Nhã nói muốn dọn ra ngoài, mặt quản gia hơi biến sắc.
Cô Cả, có phải dạo này có quá nhiều người đến đây, lại hay nhắc đến chuyện năm đó khiến cô khó chịu trong lòng không? Nếu như thế, tôi.
Chú Minh!
Dương Mộc Nhã bỗng gằn giọng, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô Cả, chuyện năm đó đúng là ông chủ làm sai.
Cô Cả, tôi vẫn chưa kịp cho người đi hỏi thăm tin tức của cô gái kia thì cô ấy lại tới, đang chờ ở cửa sau, khăng khăng đòi gặp bà.
Quản gia nhớ lại lí do mình tới đây, vội nói.
Chú nói là cô gái ngất xỉu ở sau nhà lại tới nữa?
Dương Mộc Nhã đặt đĩa bánh trên tay xuống, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Lúc này mới qua bao lâu mà lại tới nữa rồi.
Thật đúng là một con bé cố chấp đến nỗi khiến người ta bất ngờ.
Chú đi hỏi cô ấy thử xem, tới để xin giúp bên nào.
Dương Mộc Nhã ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
Vâng.
Quản gia khom người rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau ông ta đã quay lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.