Chương 742: Cuộc gặp gỡ hoàn hảo (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 558 chữ
- 2022-02-11 04:38:15
Hạ Trường Duyệt đột nhiên phấn khích, đi về phía bà.
Có thể cô cảm thấy cháu đi theo cô, muốn thuyết phục cô giúp thế này là chu8yện hết sức buồn cười.
Nhưng đối với cháu, dù không biết tự lượng sức, cháu cũng nhất định phải làm thế.
Có 6người khiến cô phải gạt bỏ tất cả để bảo vệ sao?
Ánh mắt Dương Mộc Nhã lóe lên, chăm chú nhìn Hạ Trường Duyệt.
Chẳng lẽ cô khô5ng có?
Hạ Trường Duyệt ngẩn ra, sau đó mới nghi hoặc nhìn Dương Mộc Nhã.
Cô chợt nhớ lại trong tài liệu Dịch Hải Âm đưa cho cô, ba của Dương Mộc Nhã đã mất, bà không có chồng, cũng không có con cái, có thể coi như không có gì ràng buộc.
Hạ Trường Duyệt đi theo bà, vừa đến cửa đã bị ngăn ở ngoài.
Nhìn cánh cửa phòng bà đóng chặt, cô nghĩ đến ý tứ của bà khi nói câu vừa rồi.
Nhìn dáng vẻ Dương Mộc Nhã, dường như có một người mà bà muốn bảo vệ, nhưng lại không bảo vệ được.
Trên đời này, l3uôn có người khiến
mình phải làm tất cả mọi thứ để bảo vệ.
Sự tồn tại của Nghiêm Thừa Trì trong lòng cô chính là như thế.
<9br>Dù không giúp được anh, cô cũng muốn cố gắng hết sức.
Dù không thành công, nhưng chí ít cô cũng đã từng cố gắng.
Lúc Dương Mộc Nhã ăn sáng, cô ăn cùng bà.
Buổi trưa, Dương Mộc Nhã bảo khách sạn mang đồ ăn lên phòng, cô cũng gọi đồ ăn ngoài, ngồi ăn trước cửa phòng của Dương Mộc Nhã.
Chờ đến chiều, Dương Mộc Nhã ra khỏi phòng là cô lại có thể đi theo bà lần nữa...
Nhưng, thể lực của nhà họ Dương mạnh như thế, sao lại như vậy...
Hạ Trường Duyệt cúi đầu, lại yên lặng đi về ghế ở khu nghỉ ngơi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía căn phòng của Dương Mộc Nhã.
Ngẫm nghĩ một hồi lại lo lỡ mình ngủ quên, Dương Mộc Nhã sẽ lén rời đi.
Vì vậy, không có ai khiến bà phải dồn hết mọi thứ để bảo vệ cũng không có gì lạ.
Có hay không thì thế nào? Trên đời này, ngoại trừ người khiến cô bỏ ra mọi thứ để bảo vệ, thì cũng có người, dù cô có bỏ ra mọi thứ cũng không bảo vệ được.
Lúc nói câu này, mắt Dương Mộc Nhã ánh lên vẻ buồn bã.
Bà xoay người đi về phía phòng khách sạn, đóng cửa lại không ra ngoài nữa.
Thế là cô quyết định không ngồi ghế nữa, mà đi thẳng đến cửa phòng của bà, đặt mông ngồi bệt xuống đất, co ro tựa vào cửa phòng bà ngủ thiếp đi.
Cô canh chừng Dương Mộc Nhã không rời nửa bước.
Lúc Dương Mộc Nhã chạy bộ buổi sáng, cô chạy cùng bà.
Hai ngày ròng rã, Hạ Trường Duyệt cứ như một người hầu, Dương Mộc Nhã đi đâu, làm gì đều có thể thấy cô đi theo sau.
Ban đầu Dương Mộc Nhã còn đứng lại nói chuyện với cô vài câu, bảo cô không cần lãng phí thời gian.
Sau khi nhận thấy cô hoàn toàn bỏ ngoài tai thì bà bơ cô luôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.