Chương 759: Cô bị bắt đi rồi! (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 579 chữ
- 2022-02-11 04:43:45
Hương trà tỏa ra xung quanh, bà không vội uống mà nâng lên ngửi.
Cô thật sự đồng ý tham gia đại hội cổ đông của Tập đoàn Tài chín8h Nghiêm thị?
Hạ Trường Duyệt nghe bà nói vậy thì lấy lại tinh thần, ngồi vào ghế đối diện, không nói không răng mà bưng tách trà uống m3ột hơi, Cô đặt tách trà đã hết xuống, nhìn Dương Mộc Nhã bằng ánh mắt sáng ngời.
Ba của cô là người như thế nào? Tính cách cô mạnh mẽ như vậy, cũng giống ông ấy sao?
Dương Mộc Nhã buông tách trà, từ từ ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Duyệt.
Bà không nói chuyện với nhiều người, nhưng cô gái trước mặt này lại khiến bà cảm thấy thoải mái.
Đôi mắt của cô không có nhiều ham muốn dục vọng, vô cùng trong sáng.
Thoạt trông cô có vẻ yếu đuối mỏng manh, nhưng lúc quyết tâm thì có thể mạnh mẽ đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dáng vẻ uống trà của cô rất giống với ba cháu.
Trư5ớc kia uống trà cùng ông ấy, cháu cũng hay bị mắng.
.
Tay Dương Mộc Nhã đang nâng tách trà bỗng khựng lại, tròn mắt.
Còn cô thì tài kinh doanh kém cỏi, ngay cả mẹ cũng bảo cô bị đột biến gen.
Nhưng bản thân cô nhớ rất rõ, từ nhỏ ba cô đã không thích cô động đến những thứ liên quan đến kinh doanh buôn
Không giống ba, nhưng Hạ Trường Duyệt cũng phát hiện mình cũng không giống mẹ.
Mẹ cô hiền lành dịu dàng, không bao giờ lớn tiếng với người khác, đối xử với người khác luôn nhẹ nhàng từ tốn, khác xa với tính cách vô tư hoạt bát của cô từ nhỏ đến lớn.
Ba của cô?
Vâng, ba của cháu rất thích uống trà, thường nói trà đạo có ý nghĩa sâu xa, có thể đoán được thái độ sống của một người.
Ví như người như cháu được xem là không có chí lớn.
Hạ Trường Duyệt nhớ lại lời nói của ba trước kia, mồm mép không khỏi tia lia.
bán.
Ông nói thương trường hiểm ác, chỉ muốn con gái mình sống thật bình thường, vui vẻ thoải mái cả đời...
Cô đang nghĩ gì, tại sao đột nhiên không nói gì?
Dương Mộc Nhã nhìn cô có vẻ thất thần, ánh mắt bà lóe sáng.
Không có gì, cháu nhớ ba mẹ cháu thôi.
Hạ Trường Duyệt gục đầu xuống, tâm trạng đột nhiên có chút trống vắng.
Trà ngon như vậy, cô lại uống ừng ực từ lúc nướ9c còn nóng, thật lãng phí tâm ý của tôi.
Dương Mộc Nhã nhấp một ngụm trà, hơi nheo mắt lại.
Thấy bà an nhàn tĩnh lặng, trong lòn6g Hạ Trường Duyệt dấy lên cảm giác rất quen thuộc, cô buột miệng nói.
Chắc là vậy...
Hạ Trường Duyệt gãi gãi đầu, cô muốn nói mình giống ba.
Nhưng ba cô là nhà kinh doanh tài giỏi, trước giờ không bao giờ khoe khoang.
Có cơ hội tôi cũng muốn gặp bọn họ, để xem gia đình như thế nào mà có thể nuôi dạy một cô gái tinh ranh như cô.
Dương Mộc Nhã cười nói.
Mẹ cháu đã qua đời, ba cháu hiện giờ là người thực vật...
Hạ Trường Duyệt dứt lời, khóe mắt đỏ lên.
Cô cảm thấy mình thất lễ nên vội vàng dụi dụi mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.