Chương 802: Sự trùng hợp trời xui đất khiến (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 548 chữ
- 2022-02-12 04:15:38
Đứa bé vừa sinh ra, bà ấy chưa được nhìn mặt, thậm chí còn không biết là trai hay gái thì đã bị người ta đưa đi.
Nếu tính ra thì đứa bé n8ăm đó bây giờ cũng đã hai mươi tư tuổi rồi.
Thượng Lăng Tư nói xong, thì cầm đũa lên, bắt đầu thong thả ăn cơm.
Anh ta như đang tự chúc mừng mình cuối cùng đã san bằng được tỉ số.
Khi anh ta ăn no, thì đã qua một giờ đồng hồ.
Thấy anh ta cố ý ăn rề rà, cô hận không thể hất cả đĩa đồ ăn lên mặt anh ta.
Thanh niên trẻ tuổi, tính tình quá nóng vội sẽ dễ bị thiệt.
Thượng Lăng Tư liếc cô một cái, khóe miệng mỉm cười đắc
...
Hạ Trường Duyệt giậ3t mình.
Trong đầu cô bỗng vang lên cuộc nói chuyện của cô và Dương Mộc Nhã.
Lúc đó bà đột nhiên hỏi tuổi của cô, là vì chuyện này 9sao? Nói vậy, đứa bé của Dương Mộc Nhã bị bắt mắt năm đó, là một đứa con gái...
Hạ Trường Duyệt thầm cảm thấy hoang mang trong lòng, nhưng6 lại không thể hiện ra mặt.
Phần còn lại sau khi ăn, phải tùy vào tâm trạng của anh ta.
Hạ Trường Duyệt kiềm chế tò mò, im lặng đợi anh ta ăn xong.
Ai nói với em tôi tìm được đứa bé kia rồi?
Ánh mắt Thượng Lăng Tư khẽ biến đổi, giọng nói từ tốn,
Nếu như lần theo dây leo để tìm ra ngọn, không tìm ra ngọn mà lần ra được gốc thì không phải đã đủ rồi sao?
...
Hạ Trường Duyệt còn muốn gặng hỏi thêm, nhưng Thượng Lăng Tư đã im lặng, chỉ tập trung ăn cơm.
Nửa vấn đề trước khi ăn, anh ta đã trả lời xong.
Nếu anh đã nói năm đó Dương Mộc Nhã còn không biết con mình là trai hay gái, thì tại sao anh lại biết tung tích đứa bé đó?
Hạ Trường Duyệt nghi ngờ nhìn anh ta.
Cô muốn giúp Dương Mộc Nhã tìm người thân, không chỉ bởi vì 10% cổ phần kia, mà còn vì cô thật sự cảm thấy Dương Mộc Nhã rất đáng thương.
Hạ Trường Duyệt thấy anh ta buông đũa, vội vàng hỏi không ngừng,
Anh nói anh điều tra được người bắt con của Dương Mộc Nhã.
Người đó là ai?
.
Em đang suy nghĩ gì vậy?
Thượng Lăng Tư nhướng mày nhìn cô,
Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?
Hai mươi lăm
5Hạ Trường Duyệt buột miệng.
Vừa dứt lời, cô mới kịp nhớ ra, cô đến đây là để hỏi Thượng Lãng Tư chứ không phải để anh ta hỏi cô!
Cùng lắm chỉ trả lời tôi một câu hỏi, mà sao nhìn vẻ mặt ủ rũ của em như mệt mỏi lắm vậy.
Thượng Lăng Tư nhìn thấu tâm tư cô, cợt nhả nói.
Bà mất đứa con của mình hơn hai mươi năm, chỉ e không phải ai cũng có thể chịu đựng được nỗi đau này.
Chẳng trách cô luôn cảm thấy Dương Mộc Nhã trông rất sầu bi.
Em tự xem đi
Thượng Lãng Tử quăng một túi giấy đến trước mặt Hạ Trường Duyệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.