Chương 805: Sự trùng hợp trời xui đất khiến (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 512 chữ
- 2022-02-12 04:15:38
Cô uống bao nhiêu rượu thế? Uống say như thế này, không cẩn thận bị ai đó đi ngang qua cắp về, cô có biết nguy hiểm như thế nào không?
Dương M8ộc Nhã nhìn má cô đang đỏ ửng đã lại trắng bệch sau khi nôn mửa thì không nhịn được mà hỏi.
Nếu người cô gặp hôm nay không phải là bà t3a, mà là người có động cơ khác, e là cô sẽ không may mắn như vậy.
Tôi khó chịu..
Nhan Linh ngoan ngoãn chịu mắng, không cãi lại, mãi 9lâu sau mới đứng dậy khỏi mặt đất, mắt đỏ hoe chỉ vào ngực.
Ở đây cũng khó chịu...
...
Dương Mộc Nhã nheo mắt, nhìn những giọt nước6 mắt của cô lặn xuống từ khóe mắt, không đành lòng trách mắng cô nữa.
Tiểu Duyệt Duyệt, tớ ngủ bên ngoài.
Tướng ngủ của cậu quá xấu, sẽ rơi xuống đất...
Nhan Linh lẩm bẩm, cuộn chăn lại rồi năm ra mép giường.
Dương Mộc Nhã bước đến bên giường nhìn cô đã ngủ thiếp đi, lông mày bà nhíu lại.
Cô Cả, cô Nhan Linh thế này, có cần thông báo cho cô Hạ đến đón cô ấy không?
Quản gia nấu một bát canh giải rượu mang đến, thấy Nhan Linh đang ngủ say bèn hạ giọng hỏi.
Nhưng ai biết được, bà từng rất tươi tắn nổi bật, dám yêu dám hận, một khi đã quyết là bất chấp tất cả...
Bà toàn tâm toàn ý yêu người đó, cuối cùng còn lại chỉ còn những vết dao mổ trên bụng.
Trong phòng ngủ lớn chỉ còn lại một mình bà vẫn thức.
Thấy Nhan Linh vẫn đang không ngừng nói mê trong giấc ngủ, bà lặng lẽ nhìn một lúc rồi mới bước tới tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang và một ly đế cao.
Bà bước lên dìu bộ dạng nhếch nhác của cô dậy, đưa cô vào nhà.
Nhan Linh cũng không biết vì cô đã say khướt thay vì cô tin Dương Mộc Nhã mà không vùng vẫy, cứ để bà đỡ vào nhà rồi vào phòng tắm.
Cô lại ở trong phòng tắm ôm lấy bồn cầu nôn mửa thêm một lúc nữa rồi mới thay một bộ áo ngủ sạch sẽ, trèo lên giường Dương Mộc Nhã.
Bà đi ra ban công, ngồi trên thảm tatami ở bên ngoài.
Dưới ánh trăng sáng, bà uống hết ly này đến ly khác.
Bao nhiêu năm trôi qua, bà cũng đã sắp quên mất nỗi đau khi yêu một người không nên yêu là như thế nào rồi.
Trong hai mươi bốn năm này, bà chỉ có một mình, tạo dựng hình tượng thanh lịch và trầm tĩnh trong mắt người khác.
Không cần, cô ấy không muốn Hạ Trường Duyệt biết.
Cứ để cô ấy ngủ đã, có chuyện gì thì đợi cô ấy tỉnh dậy rồi nói.
Dương Mộc Nhã nhận lấy bát canh giải rượu đặt lên cạnh giường, ra lệnh cho quản gia đi ra ngoài trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.