Chương 86: Hạ trường duyệt, không sao đâu!
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 719 chữ
- 2022-02-04 08:16:42
Hạ Trường Duyệt cười tủm tỉm trêu anh, muốn dỗ anh vui.
Lúc đó anh cho rằng cô chỉ đang an ủi anh, nên mặt anh cứng đơ, không cười nổi.
Cho đến khi gặp ba mẹ cô, anh mới tin, cô không lừa anh.
Mẹ cô vừa nhìn thấy anh đã lôi kéo, vỗ lên mu bàn tay anh, nói,
Từ nhỏ Duyệt Duyệt đã bị báo chiều hư, nên hơi nhõng nhẽo, cháu phải gánh nhiều rồi.
Dù đã qua nhiều năm, nhưng anh vẫn không thể quên được.
Không một ai quan tâm đến bối cảnh và gia thể của anh.
Không một ai bắt bẻ anh trong tay không có gì.
Anh tưởng rằng anh đến thăm nhà họ Hạ sẽ rất chật vật, nhưng thật ra thì, buổi chiều hôm đó trôi qua rất nhanh.
Ba của cô đúng y như cô nói.
Ông không hề có cảm tình với những người đàn ông muốn bắt cóc cô công chúa nhỏ của mình.
Ông không nhiệt tình, nhưng cũng không hề nói gì quá đáng.
Còn mẹ cô thì cứ ngồi bên cạnh anh, ân cần chăm sóc anh, thậm chí còn động viên anh đừng để ý đến ánh mắt của người khác.
Hai người họ không hề phản đối tình yêu của con gái mình với anh...
Anh được giữ lại nhà họ Hạ ăn tối, cảm nhận rõ sự cưng chiều của ba mẹ cô dành cho cô.
Lúc đó, anh đã thầm hứa với bản thân, nhất định anh sẽ cố gắng hơn, sẽ đối xử tốt với cô gấp bội.
Chờ sau này bọn họ có con, con của họ cũng sẽ lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ giống như cô.
Chỉ tiếc rằng, lần đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh đến nhà họ Hạ.
Cô trở mặt nhanh đến nỗi anh không kịp đề phòng.
Đôi mắt đen của Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại, đáy mắt lóe lên tia u ám, nhìn chằm chằm người con gái trong lòng, hơi siết chặt cánh tay.
Tách...
Đèn trong phòng phẫu thuật vụt tắt.
Hạ Trường Duyệt bỗng ngẩng đầu lên từ ngực anh, lao một mạch tới cửa.
Vừa thấy cửa phòng phẫu thuật mở ra, cô vội vàng nắm lấy tay bác sĩ,
Mẹ tôi không sao, đúng không?
Cô đã hết khóc, nhưng giọng nói vẫn run rẩy, cho thấy cô vẫn còn hoảng sợ.
Cô nhìn chằm chằm bác sĩ bằng đôi mắt sáng lấp lánh, như níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nghiêm Thừa Trì cau mày, bước tới kéo cô vào lòng mình, nhìn lướt qua bác sĩ, lạnh lùng cất giọng.
Tình hình thể nào, đừng vòng vo nữa.
Tạm thời đã giữ được tính mạng của bệnh nhân, nhưng vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, phải theo dõi tình hình trong hai mươi bốn giờ nữa...
Bác sĩ dè dặt nhìn Nghiêm Thừa Tì, lễ phép giải thích.
Hạ Trường Duyệt, không sao rồi.
Nghiêm Thừa Trùngắt lời bác sĩ, ôm vai cô, nói chắc nịch.
Không sao rồi...
Hạ Trường Duyệt như bị anh thôi miên, ngơ ngác lặp lại.
Cô ngẩng lên nhìn anh, người cô bất chợt mềm nhũn, ngã vào lòng anh.
Hạ Trường Duyệt...
Nghiêm Thừa Trì bề ngang người cô lên, rảo bước vào phòng bệnh gần đó, đặt cô xuống giường.
Cậu Trì yên tâm, chỉ là cô Hạ căng thẳng quá độ, đột ngột được thả lỏng nên cơ thể có phần không chịu nổi, nghỉ ngơi một lát là khỏe.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ vội nói.
Nghiêm Thừa Trùngồi bên mép giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh không để lộ cảm xúc.
Hồi lâu sau anh mới trầm giọng lên tiếng.
Tình hình của ba mẹ cô ấy là thế nào?
Câu hỏi ngắn gọn phát ra từ miệng anh như cọ vào cát sỏi, cực kì khàn.
Bốn năm.
Vì sự phản bội của Hạ Trường Duyệt năm đó,nên anh hận cả nhà họ Hạ! Sau khi biết được ba mẹ cô cùng bị tai nạn xe và trở thành người thực vật, trong thâm tâm anh thậm chí còn cười nhạo rằng đó là ông trời báo ứng.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy sự thống khổ tuyệt vọng của cô, trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến mức không thở nổi.