Chương 915: Lời tỏ tình nồng nàn nhất (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 610 chữ
- 2022-02-12 04:25:58
Lúc đó còn nhỏ tuổi, vóc dáng cũng thấp bé, trông cháu nhỏ hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều, nên mọi người đều coi cháu như một cô bé hay8 khóc nhè, không thích chơi với cháu.
Cháu ấm ức lắm, thế là đã gây ra một số hành vi kì lạ để thu hút sự chú ý của giáo viên.
Nhớ 3về thời thơ ấu của mình, Hạ Trường Duyệt thật muốn đào một cái hố để tự chôn mình.
Nếu trên đời này thật sự có cỗ máy thời gian, thì9 cô chắc chắn sẽ quay trở lại thời mẫu giáo của mình để xóa sạch tất cả những chuyệt đáng xấu hổ ấy.
Cô Dương, đến thành phố G mấy ngày qua, cô đã tìm được người muốn tìm chưa?
Hạ Trường Duyệt cẩn thận hỏi.
So với vẻ lo lắng của cô, Dương Mộc Nhã dường như đã quen với sự thất vọng, hờ hững cong môi nói,
Vẫn chưa, tôi định sẽ ở lại đây một thời gian để dò hỏi tin tức.
Chẳng phải cháu nói mình lớn lên ở đây à, vậy có thể cho tôi biết nhà hát nào tốt nhất nơi này không?
Đến trước cửa khách sạn, Dương Mộc Nhã bỗng nhiên dừng bước.
Nhà hát ấy ạ?
Hạ Trường Duyệt hơi ngạc nhiên.
Ở tuổi của cháu chắc không thích các loại hình biểu diễn như nhạc kịch hay kịch sân khấu đâu nhỉ?
Cứ tưởng cô bất ngờ vì không biết, Dương Mộc Nhã nhướng mắt, khẽ mỉm cười, rồi định quay người rời đi.
Cháu biết chỗ nào mà.
Hạ Trường Duyệt hoàn hồn lại, bất chợt nói, sau đó đi vòng đến trước mặt Dương Mộc Nhã, nghiêm túc trả lời:
Ba cháu rất thích kịch sân khấu, cho nên từ nhỏ cháu đã thường xuyên đến nhà hát với ông ấy.
Bây giờ trông cháu cũng không 6nhỏ lắm mà, tại sao lúc bé lại nhỏ hơn bạn bè đến thế?
Đôi mắt của Dương Mộc Nhã lóe sáng, lên tiếng hỏi.
Cháu cũng không biết nữa5.
Hình như chưa bao giờ Hạ Trường Duyệt nghĩ về vấn đề này, nên nghe hỏi thế, thoạt đầu cô hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nở nụ cười,
Có lẽ sau này cháu đã ăn nhiều lên, nên mới cao lớn hơn.
..
Dương Mộc Nhã cau mày, nhưng không hỏi gì nữa.
Khi mới bắt đầu viết kịch bản, cháu đã viết kịch sân khấu.
Mấy chuyện khác cô không dám nói, nhưng nhà hát tốt nhất thành phố G thì cô là người biết rõ nhất.
Không đợi Dương Mộc Nhã nói gì, Hạ Trường Duyệt đã lấy giấy bút trong túi ra, nhanh chóng viết địa chỉ và danh sách xếp hạng một số nhà hát, sau đó đưa cho bà.
Chắc cháu phải đi trước rồi, không thể đi xem cùng cô được.
Trên đây là mấy sân khấu kịch mà cháu đề cử, các buổi biểu diễn ở đó rất hay, hi vọng cô sẽ thích.
Hạ Trường Duyệt thấy Nghiêm Thừa Trì đã đến tìm mình, bèn vội nhét tờ giấy vào tay Dương Mộc Nhã, nói một câu
tạm biệt
với bà, rồi xoay người chạy về phía ven đường, nơi Nghiêm Thừa Trì đang đứng chờ mình, Dương Mộc Nhã ngẩn người nhìn bóng dáng cô rời đi, sau đó mở tờ giấy trên tay ra, xem những sân khấu kịch mà cô đề cử, đồng tử co lại.
Khi bà nhìn lên một lần nữa thì Hạ Trường Duyệt đã lên xe rời khỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.