Chương 931: Thực hư chuyện bệnh tình nguy kịch! (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 690 chữ
- 2022-02-12 04:25:58
Cho dù bác Nghiêm bị bệnh, nhà họ Nghiêm cũng không chỉ do một mình Trì làm chủ.
Tôi là vợ sắp cưới danh chính ngôn thuận của anh ấy,8 nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì các chú bác khác cũng sẽ không giúp Hạ Trường Duyệt
đâu.
Nói xong, như nghĩ tới chuyện 3gì đó, Diệp Minh Sa bỗng ngước lên nhìn quản gia.
Đợi sau khi ông chủ qua đời, cậu ly hôn với cô Diệp, vẫn không tính là bất hiếu mà.
Con người của Nghiêm Thừa Trì tối lại, đáy mắt xẹt qua vẻ âm u.
Anh không trả lời quản gia, mà cất bước đi về phía Nghiêm Thịnh trong phòng bệnh.
Mong cậu Trì nén bị thương.
Bác sĩ nơm nớp lo sợ trả lời.
Nghe vậy, cơ thể Nghiêm Thừa Trì bỗng nhũn đi, cả người mất hết sức lực dựa vào tường, siết chặt hai tay.
Ngay sau đó, cô ta đẩy quản gia ra, đứng dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn về phía ph9òng mổ, rồi đưa tay lau khô nước mặt trên mặt, sau đó quay người đi về phía thang máy, chẳng mấy chốc đã rời khỏi bệnh viện.
Nghiêm T6hịnh cấp cứu suốt cả một đêm, sau đó mới được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt.
Nhìn Nghiêm Thịnh nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, trong đầu anh bỗng hiện lên vô số hình ảnh.
Lần đầu tiên gặp Nghiêm Thịnh, ông ta đã ân cần hiền hậu vỗ vai anh.
Cậu chủ, ông chủ đã làm việc vất vả cả một đời vì nhà họ Nghiêm, không giữ lại bất cứ gì cho mình.
Bây giờ người duy nhất mà ông ấy lo lắng chính là cậu, cho nên cậu hãy cưới cô Diệp đi, coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông ấy, để ông ấy có thể ra đi thanh thản!
Dứt lời, quản gia còn quỳ xuống trước mặt Nghiêm Thừa Trì, dập đầu với anh một cái.
Thấy Nghiêm Thừa Trì giận đến tái mặt, ông ta lại vội nói.
Tôi biết cậu không thích cô Diệp, nhưng hãy coi như là vì ông chủ mà hoàn thành lễ cưới đi đã.
Cậu Trì, tình hình của Chủ tịch Nghiêm đã như đèn c5ạn dầu, mong người nhà hãy chuẩn bị tâm lí.
Bác sĩ cầm sổ bệnh án, kí tên vào rồi khép số lại, sau đó tuân tự căn dặn.
Ý ông là bác của tôi.
Mặt Nghiêm Thừa Trì lạnh đi, duỗi tay ra túm lấy cổ áo của bác sĩ, kéo về phía mình,
Ông nói vậy là có ý gì? Bác Cả của tôi vẫn đang khỏe mạnh, ông lại bảo tôi chuẩn bị tâm lí cái gì chứ? Cứu! Tôi không quan tâm ông làm cách nào, cũng phải chữa trị cho ông ấy khỏe lại cho tôi.
Nhìn thấy Nghiêm Thịnh được chuyển đến phòng bệnh, anh bèn giơ tay lên đấm vào tường, bực tức đấm hết cú này đến cú khác để trút giận.
Cậu chủ, tay cậu..
Thấy Nghiêm Thừa Trì tự hành hạ mình, quản gia lập tức lao tới đưa tay chắn trước mặt anh.
Tôi không cho phép các người từ bỏ việc trị liệu.
Vâng vâng, chúng tôi vẫn sẽ cố hết sức mà.
Chỉ là tình hình của Chủ tịch Nghiêm đột nhiên xấu đi, bây giờ ông ấy có thế cầm cự được bao lâu, chúng tôi cũng chỉ có thể làm hết sức mình.
Câu đầu tiên ông nói với anh là,
Cháu trai, cuối cùng cháu cũng về nhà rồi.
Một người xa lạ lại nói với anh rằng anh đã về nhà, anh vốn nên thấy buồn cười mới phải.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn vào đôi mắt trìu mến của ông ta, trong lòng anh lại có một cảm giác không sao diễn tả được.
Bốn năm trước, vì sự phản bội của Hạ Trường Duyệt mà anh đã trở thành một con nhím, bất cứ ai tới gần cũng sẽ bị anh đâm thương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.