Chương 960: Thân thế bí ẩn (6)


Cô là đứa con gái rượu của nhà họ Hạ, là công chúa nhỏ được Hạ Hoa nâng niu trong lòng bàn tay.

Cô nghe được từ 8người làm cũ của nhà họ Hạ rằng ba cô thường thì người ra khi nhìn cô ngủ, giống như lo lắng cục cưng bảo bối của mình 3đột nhiên sẽ biến mất, nên lúc cô ngủ cũng phải trông chừng.
Nhưng bà đã đi qua rất nhiều thành phố và xem rất nhiều buổi biểu diễn.
Mỗi lần bà đều đứng ở cửa, nhìn những người bên trong.

Dường như không chỉ cháu rất yêu ba mình, mà cả b9a cháu cũng rất yêu cháu.
Dương Mộc Nhã liếc nhìn Hạ Trường Duyệt, đưa tay chạm vào tóc cô.
Hai người sánh vai6 bước ra khỏi nhà hát.

Yêu, ông ấy là người đàn ông duy nhất cô từng yêu, nhưng cô còn hận ông ấy hơn, hận cả hai mươi bốn năm! Cô nằm mơ cũng đều nghĩ, nếu cô tìm thấy ông ấy, cô chắc chắn sẽ không ngần ngại tiến về phía trước, tát cho ông ấy một cái!

Ánh mắt của Dương Mộc Nhã trở nên lạnh lùng kèm theo sự căm thù sâu sắc, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại nỗi cô đơn bất tận.
Biết người mà Dương Mộc Nhã đang tìm kiếm đã chết, tại sao cô lại hỏi một câu như vậy.
Thế nên cô vừa định xin lỗi thì Dương Mộc Nhã đột nhiên quay lại nhìn cô.

Khi cô còn trẻ có người từng nói với cô rằng, ông ấy sẽ đưa cô đi du lịch, đi qua một thành phố thì đến xem kịch sân khấu của nơi đó.
Bước ra khỏi nhà hát còn có thể đứng trên quảng trường ngắm nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp như
vậy...

Dương Mộc Nhã bị cuốn vào kí ức của mình, đôi mắt xinh đẹp của bà phủ một lớp sương mù.
Chỉ cần bà xem thêm một vài buổi biểu diễn, chắc chắn có thể gặp lại người đó...

Cô còn yêu ông ấy không?
Ma xui quỷ khiến thế nào Hạ Trường Duyệt lại hỏi câu này, sau đó bừng tỉnh thì chỉ muốn tát mình bạt tai.
Cô nhớ trong tài liệu Dịch Hải Âm đưa cho có đề cập đến việc trong một năm nay, dù đến tham quan thành phố nào, Dương Mộc Nhã cũng đều sẽ đến nhà hát địa phương.
Lịch trình khô khan, giống như bà đang thực hiện hẹn ước với người nào đó.
Dương Mộc Nhã nhìn một lúc lâu rồi mới khẽ nói.
Giọng nói mơ hồ dường như truyền đến từ bầu trời.

Bởi vì có một thứ cô không thể nào buông xuống.
Dương Mộc Nhã dừng bước, nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu.
Ánh sao trên trời đang tỏa sáng khiến lòng người rung động.
Hạ Trường Duyệt nhìn vào bóng dáng cô đơn của bà mà không nhịn được hỏi.

Tại sa5o cô thích xem kịch sân khấu vậy?

Thậm chí, bà còn cố tình chọn kịch bản mà người đó thích.
Trong đầu bà nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, họ có thể gặp lại nhau ở nơi họ đã từng tay trong tay.
Từng người một đi ra, nhưng bà không bao giờ nhìn thấy người đó.
Đôi khi bà tự an ủi mình, có lẽ họ xa nhau quá lâu nên bà không thể nhớ ngoại hình của người đó, vì vậy không nhận ra.
Bà vẫn luôn nhớ rõ cuộc hẹn năm đó, thậm chí còn tự hỏi có khi nào người đó cũng nhớ hay không.
Vì vậy dù đi đâu bà cũng phải tìm một nhà hát địa phương, xem một buổi diễn.

Ông ấy đã hủy hoại cuộc đời cô, cô tưởng mình sẽ muốn nghiền nát ông ấy thành từng mảnh.

Nhưng biết ông ấy đã chết, cô lại cảm thấy buồn...
Giọng Dương Mộc Nhã nghẹn ngào, cảm xúc tuôn ra như dòng lũ vỡ đê.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.