Chương 975: Chuyện quá khứ rành rành trước mắt (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 552 chữ
- 2022-02-12 04:31:04
Bây giờ nghĩ lại, ông hẳn là không đành lòng rồi.
Ông là người hiểu rõ nhất cảm giác đau đớn bị buộc phải xa người mình yêu thì làm sao n8ỡ để chuyện đó lặp lại với con gái mình.
Đó chính là ánh mắt! Ánh mắt ba nhìn mẹ không hề giống khi Nghiêm Thừa Trì nhìn cô, đó không phải là ánh mắt của một người đang yêu sâu đậm.
Nếu năm đó ba cô thật sự yêu Dương Mộc Nhã thì tại sao lại đánh cắp cô? Tại sao ba lại phải ở chung với người mẹ nuôi cô trưởng thành này? Đã nhiều năm trôi qua mà không một ai nhắc đến thân thể của cô.
Ông ấy là ba ruột của con, tất nhiên là muốn con được hạnh phúc.
Dương Mộc Nhã khẽ chớp mắt. 3
Năm đó ông ấy có thể đánh cắp con gái trước khi rời đi, điều đó đủ để chứng minh, ông ấy coi trọng máu mủ đến mức nào.
Nhưng bây giờ đột nhiên nói mẹ ruột của cô là người khác, người ba mà cô ngưỡng mộ thì trở thành một tên khốn ích kỉ và tàn nhẫn.
Và cô chợt nhận ra lí do vì sao cô luôn cảm thấy tình cảm của ba mẹ vẫn thiếu một điều gì đó mặc dù rất tốt...
Có quá nhiều vấn đề cô không thể hiểu được.
Cháu muốn yên tĩnh một mình.
Hạ Trường Duyệt đứng dậy cất bước rời khỏi phòng bệnh VIP.
Duyệt Duyệt...
Dương Mộc Nhã nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến những gì cô vừa nói thì bỗng dừng bước, quay đầu nhìn người vẫn còn nằm trên giường.
Bà do dự vài giây rồi mới bước tới ngồi xuống trước giường của Hạ Hoa.
Hai mươi bốn năm rồi.
Sau hai mươi bốn năm không xuất đầu lộ diện, bà luôn tưởng tượng về cảnh hai người gặp lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này, cảnh ông trở thành người thực vật, chỉ có thể dựa vào máy thở để sống.
Ban đầu bà cho rằng mình sẽ tức giận xông lên khi nhìn thấy ông ấy, trước tiên cho ông ấy một bạt tai rồi đánh ông ấy một trận để trút giận, thậm chí muốn giết ông ấy...
Nhưng bây giờ khi ông thật sự xuất hiện trước mắt thì trái tim bà chỉ còn lại từng trận nhói đau.
Vậy cô c9ó bao giờ nghĩ đến, nếu ba cháu thật sự phản bội tình cảm của hai người thì tại sao phải yêu thương cháu như vậy? Ông thường nhìn cháu đền thừ n6gười, cô nghĩ trong lòng ông đang nhớ về ai?
Con nói cái gì?
Dương Mộc Nhã giật mình.
Cháu cũng không biết mình muốn nói gì, đầu óc 5cháu rất rối rắm...
Hạ Trường Duyệt ôm đầu, bất lực ngồi xổm xuống.
Trong trí nhớ của cô, ba mẹ rất tôn trọng nhau, hòa thuận vui vẻ.
Cô trưởng thành trong một gia đình ấm áp, nên luôn nghĩ rằng mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.
Vệ Kinh Tư, anh nợ em không chỉ một sự thật, mà còn cả hai mươi bốn năm dài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.