Chương 996: Liều mình vì em (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 619 chữ
- 2022-02-12 04:31:04
Tôi hết cách nên đã tìm người làm nhái chiếc váy dựa theo bản vẽ.
Tôi nghĩ cô chỉ mặc một lần, sẽ không có ai nhìn ra...
Cô nói cái8 gì?
Diệp Minh Sa đơ người, sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt, kinh ngạc nhìn trân trên người giúp việc của mình, hai tay nắm chặt 3lấy váy.
Làm sao cũng không ngờ tới, cô ta định đến đây để vả mặt Hạ Trường Duyệt, nhưng lại khiến mình trở thành trò cười cho thiên9 hạ.
Thật ra tôi cảm thấy, cô ấy mới giống thiên kim danh giá thật sự.
Đúng vậy.
Tiếng mỉa mai xung quanh như những cây kim đâm vào người Diệp Minh Sa.
Trước kia, nơi nào có cô ta, những người khác chỉ xứng làm nền, không ngờ lần này cô ta lại trở thành trò cười như thế.
Hạ Trường Duyệt, cô chờ đó cho tôi!
Diệp Minh Sa bực dọc nhấc váy lên, quay người chạy ra ngoài cổng lớn.
Thấy bóng dáng của cô ta biến mất ngay trước mắt, đám đông bỗng phát ra tràng cười vang dội.
Cô chủ nhỏ quá thông minh, sau lần này sẽ không ai dám khinh thường cô nữa.
Quản gia đứng bên cạnh Hạ Trường Duyệt, vui mừng nói.
Con gái của cô chủ nhà ông quả nhiên là có khí khái của người nhà họ Dương bọn họ.
Nếu chuyện này bị lan truyền, sau này cô ta còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới thượng lưu?!
Thật là không nhận ra, một doan6h nghiệp lớn như nhà họ Diệp, ngay cả người giúp việc cũng giỏi như thế, dám quyết định thay cho chủ của mình.
Có điều, cố Cả nhà họ5 Diệp tự xưng là xuất thân cao quý, nhưng cả váy dạ hội thật hay giả cũng không phân biệt được, đúng là buồn cười...
Các bà thấy cô ta bình thường dương dương tự đắc, thể mà lại mặc đồ nhái, thật là mất mặt...
Không ngờ Hạ Trường Duyệt lại lợi hại như vậy, vừa nhìn là có thể nhận ra thật giả, xem ra đẳng cấp của cô ấy không tệ như lời đồn.
Người của nhà họ Dương, dù không chủ động ức hiếp ai cũng quyết không cho phép ai ức hiếp!
Chú Minh, Duyệt Duyệt đã trở về, bây giờ con bé mới là cô chủ của nhà họ Dương, sau này chứ đừng gọi tôi là cô chủ nữa, mà hãy gọi tôi là bà chủ.
Tiếp đón khách khứa xong, Dương Mộc Nhã bưng ly champagne tới, dịu dàng nhìn Hạ Trường Duyệt có thể đảm đương một mình, không để bất cứ ai ức hiếp.
Con gái của bà quả nhiên giống bà.
Mẹ, con họ Hạ.
Nghe Dương Mộc Nhã nói, Hạ Trường Duyệt nhíu mày.
Cô không thích danh xưng cô Cả nhà họ Dương.
Mẹ biết, mẹ không bảo con phải sửa họ, chỉ là dòng chính của nhà họ Dương chỉ có mình con là cháu ngoại, dù con họ Hạ thì cũng là cô Cả nhà họ Dương, hiểu chưa?
Dương Mộc Nhã nhẹ giọng giải thích.
Biết bà không có ý kia, Hạ Trường Duyệt mới ngoan ngoãn gật đầu, rồi theo Dương Mộc Nhã đi gặp họ hàng xa của nhà Dương tới chúc mừng.
Tiếp đón xong khách khứa tới nhà chúc mừng, nhoáng cái đã đến chập tối, mặt trời đã sắp xuống núi, ráng chiều ở chân trời tỏa màu chói lọi.
Duyệt Duyệt, con mệt không?
Dương Mộc Nhã lấy khăn tay ra, yêu thương lau mồ hôi trán cho Hạ Trường Duyệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.