Chương 998: Liều mình vì em (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 525 chữ
- 2022-02-12 04:31:04
Nghe anh nói mấy câu thì vội ngẩng đầu nhìn lên phòng của Hạ Trường Duyệt.
Thấy Hạ Trường Duyệt đứng trên ban công, mặt quản g8ia biến sắc, vội vàng đóng cửa lại, quay người chạy vào nhà.
Từ đầu đến cuối không đến ba phút, cửa phòng của Hạ Trường Duyệt3 liền được mở ra.
Vì giúp cậu ta, con mệt đến ngất đi phải vào bệnh viện.
Mẹ mặc kệ cậu ta có biết hay không, món nợ này mẹ sẽ không quên.
Cậu ta muốn cưới con gái của mẹ không dễ như vậy đâu.
Bóng dáng vội vàng của Dương Mộc Nhã lộ ra vẻ khẩn trương, vừa đi ra ban công đã thấy Hạ Trường Duyệt lạnh 9run đứng đó, bà dừng chân.
Duyệt Duyệt...
Dương Mộc Nhã giật mình, không chút nghĩ ngợi cởi áo khoác trên người mình ra, ôm6 chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.
Con bé ngốc này, dù Nghiêm Thừa Trì không ghét bỏ con, con gái của mẹ bị người ta ghét bỏ 5cũng không tránh khỏi liên quan đến cậu ta.
Cậu ta không đáng để con ngược đãi mình như vậy!
Nghe bà nói, Hạ Trường Duyệt giơ tay lên một cách cứng đờ, đẩy bà ra, tiếp đó liền vứt áo khoác của bà xuống đất, mím chặt đôi môi anh đào, không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn bà chằm chằm với ánh mặt uất ức.
Con...
Trông thấy ánh mắt trách cứ của cô, tim Dương Mộc Nhã tê rần,
Chỉ mới để Nghiêm Thừa Trì đứng ở ngoài mấy tiếng mà con đã đau lòng rồi.
Lúc trước con đi xin mẹ giúp cậu ta, đứng nhiều ngày ở cổng sau của nhà họ Dương như thế, cậu ta có từng đau lòng cho con chưa?
Nếu còn giúp cậu ta, sẽ chỉ làm cách thử cậu ta của mẹ càng nghiêm khắc hơn thôi!
Chỉ là thử thôi sao?
Hạ Trường Duyệt sững sờ, chợt nhìn Dương Mộc Nhã với vẻ không chắc, như sợ bà đang lừa mình.
Nếu con vì cậu ta mà hành hạ mình bị bệnh, mẹ sẽ phản đối hai đứa ở bên nhau thật đấy!
Dương Mộc Nhã nói rồi kéo Hạ Trường Duyệt vào phòng.
Lấy chăn trùm kín cô đang lạnh cóng, quay đầu sai bảo quản gia,
Chú Minh, mau bảo nhà bếp nấu một bát canh gừng bưng lên.
Vâng, tôi đi ngay.
Quản gia liền vội vàng xoay người đi ra khỏi phòng.
Cơ thể của Hạ Trường Duyệt dần trở nên ấm áp, nắm chặt lấy tay của Dương Mộc Nhã, hỏi lại:
Mẹ, vừa rồi mẹ thật sự không gạt còn chứ? Vậy tại sao mẹ phải nhột con lại?
Nếu con chịu ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mẹ cũng không cần nhốt con.
Có điều, bây giờ nhìn con đã lạnh đến choáng váng, nhốt hay không nhất cũng không khác gì nhau, chả biết Nghiêm Thừa Trì đã cho con uống bùa mê thuốc lá gì
nữa.
Dương Mộc Nhã nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.