CHƯƠNG 32


Số từ: 1935
Nguyên tác: La Bicyclette Bleue
Dịch giả: Nguyễn Trọng Định
NXB Phụ Nữ
Nguồn: Sưu tầm
Lêa cùng bà Anbectin đưa thằng bé, con trai Phrăngxoadơ, về ngôi nhà trên đường phố Đại Học - mẹ nó đang bị giam ở sở Cảnh sát. Nàng lại ra đi như thể chạy trốn. Nàng muốn đi một mình, muốn suy ngẫm về tất cả những việc vừa xảy ra và nhất là muốn tìm gặp Lôrăng.
Chạy dài tới nhà thờ Xanh-Giecmanh-đê-Prê, đại lộ Xanh Giecmanh vốn là một chốn dạo chơi của nhân dân trong khu phố. Nhưng vượt qua đường Bônapac thì bầu không khí thay đổi; thay vì những khách dạo chơi vô tư lự, giờ đây là những tốp mang băng tay và súng, những chàng trai, cô gái mặc blu trắng có dấu chữ thập đỏ, những bà nội trợ đi sát chân tường tìm xem còn cửa hiệu nào mở cửa trên đường phố Buyxi nữa không. Một bà giữ lấy tay lái xe đạp Lêa.
- Cô đừng tới đường phố Xen. Đã ba ngày nay, bọn Đức bắn tạc đạn từ ngôi nhà Thượng viện ra. Chúng bắn dọc theo con đường. Nhiều người bị chết hay bị thương.
- Cảm ơn bà, nhưng tôi muốn tới quảng trường Xanh Misen. Tôi có thể đi qua đường phố nào?
- Nếu ở địa vị cô thì tôi không đi. Cả vùng này đều nguy hiểm. Quân của tướng Lơclec sẽ tấn công điện Lucxămbua.
Như để khẳng định những lời của người thiếu phụ, một quả tạc đạn nổ tung trước chợ cá trên đường phố Xen, làm vỡ những tủ kính cuối cùng và làm bị thương ở chân và mặt ba người đi đường.
Tay dắt xe đạp, Lêa quay trở lại và đến ngồi trong vườn hoa trước tòa tổng giám mục ngày trước. Tất cả các ghế đều có người nằm ngủ. Mấy chàng trai và cô gái ngồi trên một con thuyền chở cát, chuyền tay nhau một chai rượu. Lêa ngồi cách xa, tựa lưng vào một thân cây. Nàng lim dim mắt, cố tĩnh tâm lại: trong đầu óc nàng lẫn lộn không biết bao hình ảnh dữ dội, không sao chịu nổi. Để xua tan chúng đi, nàng lắc đầu quầy quậy rồi cụng mỗi lúc một mạnh thêm vào thân cây trong lúc nước mắt đầm đìa trên mặt mà không biết.
- Thôi, đừng đập đầu như thế nữa!
Một bàn tay nhớp nháp giữ lấy đầu nàng.
- Đây, cô uống một ngụm cho lại sức.
Lêa cầm lấy chai rượu và tu một hơi, rượu chảy cả ra ngoài.
- Con gái mà uống như cô thì ghê thật. - Cậu bé, tuổi chắc chưa tới mười lăm, vừa nói vừa lấy lại chai rượu hầu như đã cạn - Để lấy lại tinh thần thì không có gì hơn rượu nho ngon đâu. Rượu Buôcgônhơ, bọn này vớ được ở tiệm Nicôla đấy. Cô có hút thuốc không?
Lêa gật đầu.
Nàng khoái trá rít một hơi, rồi lại mót hơi nữa, nuốt khói thuốc và cảm thấy ngây ngất.
- Cô nghe dễ chịu rồi chứ? Tốt lắm, lúc nãy tôi đã ra máy lấy được ít nước, cô rửa mặt đi.
Nàng làm theo, trong lúc cậu ta không ngớt hỏi chuyện:
- Sao cô khóc, cô mất người yêu à?... Thế mất bố à?... Cô không nói năng gì hết à?... Thôi mặc!... Đây, uống thêm một ngụm nữa. Cô đẹp lắm, cô biết không?
Giọng nói ngợi khen của cậu bé làm nàng mỉm cười.
- Đấy, với nụ cười trên môi, trông cô càng đẹp. Các cậu có thấy thế không?
Mấy chàng trai tán thành ầm ĩ, xô lấn nhau và cười, vẻ ngốc nghếch. Cô gái duy nhất trong bọn thì cố tình quay mặt đi.
- Cô bạn cậu ghen đấy.
- Rita ấy à? Kệ cô ta, không quan trọng đâu. Tên cô là gì?
- Lêa. Thế còn cậu?
- Macxen, biệt danh là Xêxen. Bọn họ đều là bạn thân của tôi cả đấy. Anphôngx đây, còn đây là Pêtô, kia là Vôngvông, và kia là Phăngphăng và anh chàng béo ụ kia...
- Không phải thế đâu!... Tớ đâu có béo ụ!
Lêa và cả bọn bật cười.
- Cậu ta không thích người ta bảo mình béo, nhưng quả cậu ta không gày mặc dù luôn luôn bớt ăn. Cậu ta tên là Minu, còn cô bạn kia là Rita.
Mấy cậu bé đều bắt tay Lêa, trừ Rita chỉ hơi gật đầu.
- Tất cả bọn này đều ở quận mười ba. Từ hôm 19, không một ai về nhà hết.
- Chắc bố mẹ các cậu lo lắng lắm?
- Cậu khỏi lo cho họ, họ có lo cho bọn tớ đâu. Theo những nguồn tin cuối cùng thì họ đứng về phía Cộng hòa. Còn bọn tớ, ngay từ những ngày đầu, bọn tớ làm liên lạc cho đại tá Rôn và đại tá Phabiêng...
- Thế các cậu biết Pierô Đenmax, anh họ tớ? - Lêa vội vã hỏi - Anh ấy người Boócđô.
- Có thể thế, bọn tớ đông lắm.
- Hôm qua anh ấy bị thương trên đại lộ Xanh Misen. Từ đó không ai thấy anh ấy đâu nữa.
- A, không! Cậu đừng rầu rĩ như thế nữa. Tớ hứa với cậu là tớ sẽ đi tìm cho cậu. Cậu ấy, người như thế nào?
- Anh ấy cỡ người suýt soát như tớ. Tóc màu đỏ hung, mắt xanh...
- Quần áo thế nào?
- Quần ka ki, sơ mi kẻ ô vuông màu xanh nước biển và xanh lá cây, áo vét sợi bông màu tro, đeo băng tay và có súng ngắn.
- Vôngvông, cậu đi theo hệ thống cống ngầm hỏi tin tức về anh chàng Pierô. Tôi thì về chỗ hẹn như cậu đã biết. Rita, cậu đến các bệnh viện bên tả ngạn, và cậu Minu, bên hữu ngạn. Về đúng giờ và đúng chỗ hẹn. Hiểu rồi chứ?
- Hiểu rồi, sếp!
- Cậu là sếp đấy à?
- Đúng thế, cô gái phụng phịu ạ! Phăngphăng, cậu cùng đi với Pôlô đến đường Abê-đơ-Lêpê xem Phabiêng có cần gì chúng ta không. Nhân đấy, cậu chào anh trai tớ giùm.
- Làm sao tớ gặp anh ấy được, chắc anh đang chiến đấu ở trụ sở Thượng viện.
- Anh trai cậu làm cảnh sát đấy à?
- Không, anh ấy là thợ kim khí. Năm 43, khi người ta định bắt đi lao động ở Đức, anh ấy nhảy vào khu du kích ở Thượng-Xaôn. Ở đấy anh gặp Phabiêng, biệt danh Anbe, tức đại úy Hăngri và sau này là thiếu tá Patri. Anh ấy rải truyền đơn, canh gác, làm liên lạc một thời gian. Từ tháng Chín, anh ấy tham gia tất cả các vụ phá hoại trong vùng. Cùng với nhóm Tự do, anh ấy đánh sập cống Côngphlăngđây, tấn công một đồn Đức gần Xomôngđăng, giết chết ba tên. Anh ấy phá hoại đường sắt, đánh sập cầu phá hủy đầu máy xe lửa, dưới quyền chỉ huy của Phabiêng. Phabiêng vừa báo tin là hôm nay sẽ đánh chiếm điện Lucxămbua, cậu sẽ thấy là ông ấy sẽ thành công, nhất là vì giờ đây đại quân Lơclec có thể giúp một tay.
Những lời ca ngợi huênh hoang làm Lêa nguôi buồn.
- Tớ đói rồi. - Anphôngx lên tiếng - Chúng ta đi ăn chứ?
- Hay đấy. Cậu đi với bọn tớ chứ?
- Tớ không biết nữa.
- Cậu đừng nghĩ ngợi quá nhiều, không tốt đâu. Phải ăn thôi, để đầu óc khỏi lộn xộn.
- Cậu nói đúng. Chúng ta đi đâu?
- Đường Đragông. Bố tớ có bà bạn thân phục vụ trong một tiệm rượu. Bà chủ tiệm có cảm tình với tớ và cái ăn không đến nỗi quá bẩn. Cậu đạp xe mà đi, nếu không để bọn này mang cất đi cho cậu.
Bà bạn của ông bố Xêxen xếp cho họ ngồi vào bàn dưới cầu thang uốn trôn ốc. Vẻ quyền uy, bà mang tới món thịt nấu nhừ với đỗ phủ trên xúc xích, và một bình rượu nho. Nuốt xong hai miếng, Lêa đẩy lùi đĩa, không sao ăn tiếp được.
-Cậu không đói à?
- Không. - Nàng đáp và uống cạn cốc vang.
Nàng uống liền ba bốn cốc trước ánh mắt thú vị của Xêxen và Anphôngx.
Suốt buổi chiều, Lêa và những người bạn mới uống vang, rượu mùi, rượu khai vị pha lẫn với nhau. Vào khoảng năm giờ, Phăngphăng nhào vào tiệm như một cơn lốc thở hổn hển. Không nói thành lời.
- Ký rồi... Xong rồi!... Lão Côntiz ký hiệp ước đầu hàng rồi...
- Huara!
- Thế nào?... Chiến tranh chấm dứt rồi hả...
- Nào, nói đi, lão ta ký với ai?
- Cậu hiểu cho rõ nhé, chúng ta cũng ký rồi.
- Cậu nói gì lung tung thế. - Xêxen bảo, giọng nghiêm nghị.
- Đâu có, tôi có nói lung tung đâu. Đại tá Rôn, tư lệnh F.F.I. ở Pari đã cùng ký hiệp ước đầu hàng với tướng Lơclec và tướng vôn Côntiz.
- Hoan hô! Phải liên hoan thôi...
- Cậu uống thế chưa đủ à?
- Có bao giờ uống đủ khi cần ăn mừng chiến thắng.
- Chiến thắng, cậu nói dễ quá đấy. Người ta vẫn đánh nhau ở điện Lucxămbua, ở trại lính trên quảng trường Cộng hòa, ở điện Buôcbông, trong một số nhà ga tàu điện ngầm và chắc hẳn ở ngoại ô nữa.
- Tớ không lo, Phabiêng sẽ quét sạch bọn chúng. Tình hình ra sao rồi?
- Tốt lắm. Quân của Lơclec chiếm đường Vôgira, F.F.I. và kỵ binh Marôc binh đoàn 6 thâm nhập công viên qua đường Ôguyxcôngtơ; xe có gắn loa phóng thanh của sở cảnh sát chạy đi chạy lại báo tin vào lúc mười chín giờ máy bay sẽ ném bom nếu quân Đức không đầu hàng. Nhưng tớ cho là không cần tới máy bay. Cậu đi với tớ chứ?
- Không thể để cậu ấy ở lại một mình như thế được.
- Tớ có thể cùng đi với các cậu. - Lêa ấp úng và gắng đứng dậy.
- Cậu vớ vẩn lắm! Cậu không biết mình ốm yếu thế nào ư?
- Tớ muốn đánh nhau với các chiến xa.
- Thôi, cậu có đi không nào? Đừng để một cô gái say khướt quấy rầy nữa.
- Tớ không say!... Tớ chỉ uống chút đỉnh để chào mừng sự có mặt của các anh hùng của chúng ta thôi.
- Các cậu đi đi. - Người thiếu phụ hầu bàn bảo - Để tôi lo cho cô ấy. Nào cô bé, đứng dậy, đi lên trên kia nằm nghỉ.
- Đồng ý, nhưng tôi muốn uống một ly đã.
- Cô cứ lên đi, tôi mang rượu lên sau.
- Bà hứa với tôi sẽ chăm sóc cô ta chứ?
- Xêxen, cháu biết là cháu có thể tin cậy ở cô chứ. Cháu đâm mê cô ấy rồi đấy, cô nói thật đấy mà. Sẽ có người không bằng lòng đâu nhé.
Chàng trai nhún vai, bước ra ngoài.
Vất vả lắm, người thiếu phụ mới dìu được Lêa lên căn buồng trên gác tiệm cà phê, dùng làm nhà kho, phòng khách và cả buồng ngủ. Vừa nằm lên giường, nàng ngủ ngay.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chiếc Xe Đạp Màu Xanh.