CHƯƠNG 38
-
Chiếc Xe Đạp Màu Xanh
- Régine Deforges
- 1282 chữ
- 2020-05-09 02:17:25
Số từ: 1266
Nguyên tác: La Bicyclette Bleue
Dịch giả: Nguyễn Trọng Định
NXB Phụ Nữ
Nguồn: Sưu tầm
Hôm sau, Phrăngxoa gọi điện báo cho nàng biết anh đã gặp bà phụ trách Hội Chữ thập đỏ Pháp có nhiệm vụ xét đơn xin gia nhập Hội và theo yêu cầu của anh ông đờ Buôcbông Buyxê bảo lãnh cho nàng.
-Ông ấy là ai thế?
- Ông là người thành lập ở Pari, ngày 24 tháng Tám vừa qua, cơ quan tổng đại diện phụ trách công việc hồi hương tù binh, người lưu đày và tị nạn. Ông lại là Chủ tịch, Tổng giám đốc Hội Chữ thập đỏ Pháp. Em không thể có sự tiến cử nào tốt hơn thế.
- Anh thưa với ông ấy ông sẽ không phải hối tiếc và em cảm ơn ông.
- Chín giờ sáng mai, em đến nhà số 21 đường Ôctavơ Phơiê, quận 16. Em nhớ mang đủ giấy tờ. Bà đờ Payerinhôp sẽ tiếp em. Em nhớ đến đúng giờ. Hình như bà ấy rất nghiêm ngặt về giờ giấc.
- Cảm ơn anh, anh tuyệt thật.
- Đừng cảm ơn anh, anh chẳng thú vị phải làm việc đó. Nhưng anh biết em không từ bỏ ý đồ. Em bướng bỉnh thật. Sáng mai anh sẽ khởi hành rất sớm. Anh tha thiết muốn tối nay em đến với anh.
- Em sẽ khó thuyết phục hai bà cô em đấy.
- Em khỏi lo, để mặc anh. Anh sẽ đến đón em lúc bảy giờ. Em diện thật lực vào đấy nhé!
Tim Lêa đập mạnh khi nàng đặt máy xuống. Nàng không muốn nghĩ tới việc Phrăngxoa ra đi. Một nỗi lo sợ âm thầm xâm chiếm nàng, mạnh mẽ hơn nỗi lo lợ khi hình dung Lôrăng giữa chiến trận. Nàng khiếp hãi khi nghĩ tới việc gì có thể xảy tới với Phrăngxoa. Tuy không có tin tức gì về Lôrăng từ ngày anh ra đi, nàng vẫn chịu đựng được và nghĩ bụng nếu anh bị thương nàng không muốn hình dung tình hình xấu hơn - thì người ta sẽ báo ngay.
o O o
Hoa và sôcôla làm hai chị em đờ Môngplâynet vui hết chỗ nói. Bà Anbectin chỉ nói và Lêa vừa ốm dậy không nên về quá muộn. Phrăngxoa Tavecniê hứa và đưa nàng đi trong một chiếc xe lộng lẫy trưng dụng của một tay buôn chợ đen cỡ bự. Anh đưa nàng đi ăn tối trong một hiệu ăn mới ở Môngpacnax. Nó hơi giống cái tiệm ăn bí mật ở đường Xanh Giăc.
- Hai vợ chồng Mactơ và Macxen Ăngđriơ, bạn anh ra sao rồi? Và chú bé Rơnê, con trai họ nữa.
- Sau khi Rơnê bị bắt...
- Rơnê bị bắt...?
- Đúng. Bị tra tấn và lưu đày. Mactơ và Gianet đi theo thằng bé đến Lô, vào đầu hè vừa qua. Macxen ở lại. Anh bị mụ gác cổng tố giác là cộng tác với quân Đức; ông cảnh sát trưởng khu phố đến nhà, và vốn là một trong những khách hàng tốt nhất của vợ chồng họ, ông ta minh oan cho Macxen, bảo anh tham gia kháng chiến.
- Không phải thế à?
- Phải và không phải, anh ấy có giúp đỡ và che giấu nhiều người kháng chiến nhưng không bao giờ muốn tham gia vào mạng lưới. Còn Rơnê thì tham gia.
- Tội nghiệp chị Mactơ.
- Chúng ta hãy nâng cốc chúc sức khỏe chị ấy, chắc chị sẽ vui lòng.
Bữa ăn tuyệt diệu làm Lêa vui vẻ trở lại. Một lần nữa Tavecniê thán phục sức sống mới ấy.
Anh báo cho nàng biết là anh đã mở một tài khoản đứng tên nàng ở Ngân hàng trên đại lộ Xanh Misen. Nàng cảm ơn anh mà không bàn luận gì cả. Nàng chỉ nghĩ bụng: "Mình sẽ có thể mua một đôi giày mới".
Tối hôm ấy, họ làm tình với nhau chậm rãi, êm ái một cách khác thường đối với cả hai người. Có thể nói họ thưởng thức, họ nhấm nháp mỗi tế bào cơ thể của nhau. Khoái lạc dâng lên trong họ, không vội vã nhưng không sao cưỡng lại, làm họ chìm đắm trong một tình yêu thương hầu như đau đớn khiến họ rưng rưng lệ. Khoái lạc làm họ hoàn toàn quên hiện tại.
Họ ngủ một lát trong vòng tay nhau. Nàng thức giấc đầu tiên, say sưa ngắm nhìn người đàn ông sắp sửa từ biệt mình. Linh tính bảo nàng thời gian xa cách sẽ dài. Nàng không rời mắt khỏi gương mặt thanh xuân. Anh bao nhiêu tuổi? Nàng chưa bao giờ hỏi anh. Làm sao nàng lại có thể biết ít đến thế về anh trong khi họ quen thuộc nhau đã nhiều năm nay? Vì sao nàng không muốn biết thực sự anh là người như thế nào? Giờ đây nàng muốn hiểu tất cả về anh: thời thơ ấu, buổi thanh xuân của anh. Anh có anh em chị em không? Bố mẹ anh thế nào? Họ có còn sống nữa không? Vì sao anh đã chiến đấu ở Tây Ban Nha? Anh đã giữ vai trò gì? Anh có biết rõ bác Ađriêng không? Anh đã từng yêu những ai? Trước chiến tranh, anh sẽ làm gì? Bấy nhiêu câu hỏi sẽ không được giải đáp vì ngày mai anh đã phải ra đi.
Anh đẹp biết chừng nào! Đẹp ư?... Phải, nét mặt sắc sảo hàm răng tuy dữ dằn nhưng cái miệng tuyệt đẹp với đôi môi đầy đặn và sắc nét làm dịu bớt vẻ thô bạo, cặp mi dày làm nổi đôi mắt có lúc thật nghiêm nghị nhưng ngay sau đó lại thật âu yếm hay hài hước. Cái hài hước ấy thường làm nàng tự ái, dù ở phía sau, ẩn hiện mối quan tâm say đắm đối với tất cả những gì liên quan tới nàng. Hồi tưởng những ánh mắt ấy, lòng nàng xao xuyến.
Ngón tay nàng vuốt ve đôi vai rộng, mân mê bộ ngực, vuốt dài xuống vùng bụng. Một bàn tay cường tráng giữ chặt tay nàng.
- Em của anh ơi, anh bắt được em đang lợi dụng giấc ngủ của một anh chàng tội nghiệp rồi.
Mắt lim dim, anh ngắm nhìn nàng với một sự say đắm hoàn toàn không dính dáng với giọng nói cười cợt. Bối rối, Lêa bỏ tay ra.
- Em cứ tiếp tục, anh thích ngắm nhìn em cúi xuống người anh như thế.
Nàng kêu lên một tiếng, ngả người xuống ôm chặt lấy người yêu run rẩy trong vòng tay anh.. nhưng bỗng như ngất xỉu. Anh lấy khăn mặt ướt dấp lên trán, lên thái dương người yêu và định đưa xuống lau vùng bụng cho nàng.
- Lạnh lắm! - Nàng thì thầm và ẩy tay anh ra.
Phrăngxoa mặc quần áo lại cho nàng như cho một đứa trẻ, để nguyên mớ tóc rối bù của nàng. Nàng đứng đấy mềm nhũn như một con búp bê bằng giấy.
Xúc động, anh bế người yêu ra tận xe hơi rồi sau đó vào tận buồng ngủ của nàng. Anh vừa đặt nàng lên giường thì Lêa đã ngủ, một nụ cười trên môi, nụ cười thỉnh thoảng phảng phất trên một gương mặt trẻ thơ trong giấc mơ.
Anh dứt ra khỏi niềm mê say ngắm nhìn nàng, nó trở thành như một nỗi nhức nhối, và rời khỏi ngôi nhà trên đường phố Đại Học như một người bỏ trốn.