Chương 5: Đừng bỏ cuộc
-
Chiến Thần Bất Bại
- Phương Tưởng
- 2193 chữ
- 2019-03-08 03:10:13
Hiệu trưởng chán ghét ngắm nhìn Đường Thiên ở trước mặt. Đường Thiên vừa ác chiến cùng Amaury, cả người đầy bùn đất, mặt mũi bầm dập. Hiệu trưởng nghĩ mình đúng là ngu mà, cho phép thứ rác rưởi này ở lại học viện tới 5 năm.
Đều do Sầm lão đầu chết tiệt kia!
Cũng chẳng thể giữ Sầm lão đầu ở lại nữa...
Trong mắt hiệu trưởng lóe lên vẻ kiên quyết, điều quan trọng nhất cần làm ngay là làm nguôi lửa giận của Chu gia. Hắn chợt nhớ tới năm xưa mình giữ Đường Thiên lại, trừ Sầm lão ra thì còn là vì Thượng Quan Thiên Huệ. Nàng khi đó là cao thủ số một của học viện An Đức, danh tiếng của học viện có được đều là nhờ vào Thượng Quan Thiên Huệ.
Hừ hừ, Thượng Quan Thiên Huệ cũng đi...
" Đường Thiên, từ ngày mai trở đi, ngươi không cần tới." Hiệu trưởng lạnh lùng tuyên bố.
Đường Thiên sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
"Vì sao?"
Hiệu trưởng cảm thấy rất buồn cười, nét mặt cường điệu vô cùng: "Không ngờ ngươi còn hỏi được câu này? Trời ạ! Ta làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy học sinh nào tệ lậu như ngươi. Ngươi tự xem lại mình đi, a, trừ đánh nhau ra còn lại là đánh nhau. Ngươi là một tên du côn không hơn không kém! Thứ cặn bã như ngươi chỉ làm xấu danh tiếng của học viện, xấu kinh hồn! Cút đi, từ giờ trở đi ta cấm ngươi bước chân vào An Đức..."
Hiệu trưởng chỉ cảm thấy vui sướng không nói nên lời, nỗi uất ức lúc nãy đều được xả ra ngoài.
Điều duy nhất khiến hắn thấy ngứa mắt là bộ mặt kiêu ngạo bất tuân của Đường Thiên, như là chẳng thèm để ý tới lời hắn.
" Nói cho ngươi biết, thứ rác rưởi như ngươi chẳng có trường nào thèm nhận đâu. Cút đi, luyện suốt 5 năm mà chỉ luyện mỗi cơ sở vũ kỹ, đồ ngu. Trong đầu ngươi toàn cứt không! Mãi mãi ngươi chỉ có thể sống ở xóm nghèo, vừa dơ vừa loạn, xung quanh đều là thứ rác rưởi giống như ngươi!"
Hiệu trưởng ngẩng đầu, khinh bỉ nhìn Đường Thiên, châm chích: "Nói cho ngươi biết, Sầm lão đầu cũng cút khỏi đây với ngươi. Lão đầu chết tiệt đó, sai lầm lớn nhất trong đời hắn là gặp ngươi. Giờ hắn nên trả giá cho sai lầm đó..."
Hiệu trưởng đang thao thao bất tuyệt trút giận đột ngột im bặt.
Bàn tay đầy vết thương bóp chặt cổ của hắn.
Đường Thiên vốn vẫn mặc kệ nãy giờ chợt biến thành một con sư tử đầy lửa giận, tóc dựng đứng, mắt xung huyết, trán nổi đầy gân xanh, gương mặt vặn vẹo rất đáng sợ.
Biến cố bất ngờ làm hiệu trưởng sợ bắn người, ngây dại ra.
Bàn tay như cái kìm sắt kẹp chặt cổ hắn, từ từ kéo cái mặt lại gần.
Gương mặt hung ác của Đường Thiên phản chiếu vào mắt hắn, hai chân hiệu trưởng run rẩy. Hắn chợt thấy sợ hãi.
Thằng này điên rồi! Điên thật rồi! Hắn dám ra tay với cả hiệu trưởng!
Giáo viên khác trong phòng hiệu trưởng cũng bị biến cố này làm giật mình.
"Ngươi cũng dám sỉ nhục Sầm lão sư!" Đường Thiên như biến thành người khác, mặt mày băm trợn. Xách cổ hiệu trưởng như xách một con chó, kéo thân thể mập béo của hắn tới trước mặt mình.
Tiếng hét giận dữ của Đường Thiên âm trầm khiếp người.
Cơn lửa giận trong lòng Đường Thiên bùng cháy khắp người. Ở trong An Đức, Sầm lão sư là người hắn kính trọng nhất. Thằng béo chết tiệt này dám sỉ nhục lão sư!
Muốn chết!
Đường Thiên dùng tay kéo mạnh cổ hiệu trưởng.
Bốp!
Trán rắn chắc của Đường Thiên đập mạnh vào mặt hiệu trưởng, tiếng thét thê thảm vang lên, máu bắn tung tóe.
Bốp bốp bốp!
Hiệu trưởng bị đòn này làm cho choáng váng, những người khác đều bị cử động điên cuồng của Đường Thiên làm sợ hãi.
Đường Thiên thả tay, hiệu trưởng ngã xuống đất như một đống bùn.
Đường Thiên chẳng thèm để ý tới vết máu trên mặt, hung ác trành mắt nhìn các lão sư khác. Bọn họ hoàn toàn khiếp sợ bởi khí thế của Đường Thiên, đành mở mắt nhìn hắn rời đi.
Hừ! Hắn bước ra cửa.
"Ngươi cũng dám đánh lén...". Một lão sư cố nén cơn sợ hãi, run rẩy nói.
Đường Thiên bỗng dưng quay sang, khuôn mặt tràn đầy vết máu cùng ánh mắt hung ác độc địa làm tay lão sư đó nuốt nửa câu sau lại.
Thực lực mỗi vị lão sư ở đây đều vượt xa Đường Thiên, nhưng khí thế hung hãn của hắn lại khiến bọn họ câm như hến.
Đường Thiên cũng chẳng thèm nhìn tới bọn họ, xoay người bỏ đi.
Học sinh ven đường đều bị sắc mặt âm u của Đường Thiên dọa chết khiếp, tự động đi đường vòng.
Nỗi căm phẫn trong lòng dần nguôi đi, nhìn cảnh cây cỏ quen thuộc, nghĩ tới ngày mai không thể trở lại trường...Đường Thiên chợt thấy buồn bã. Hắn cắn môi, ngẩng cao đầu, cố giữ vẻ mặt mặc kệ mọi thứ như bình thường.
Dù là rời khỏi, Đường Thiên ta cũng phải ngẩng cao đầu mà đi!
Ngay khi hắn vừa bước chân ra khỏi cửa học viện, một tiếng gọi già nua từ sau truyền tới.
"Đường Thiên!"
Đường Thiên cứng người, xoay mình lại. Đúng là Sầm lão sư, hắn lúng túng nói: "Lão sư..."
Lần đầu tiên hắn cảm thấy xấu hổ, nếu không phải do mình thì Sầm lão sư cũng không bị đuổi khỏi học viện An Đức. Lão sư quan tâm chăm sóc mình như vậy, mình lại mang một đống rắc rối tới cho lão sư.
Trên gương mặt của Sầm lão sư chẳng hề có chút tức giận hay buồn bã, huơ huơ tay, hòa ái nói: "Đừng áy náy, ta đã muốn về hưu từ lâu."
Đường Thiên cúi gằm mặt, như một đứa trẻ làm sai chuyện.
"Đường Thiên!" Giọng điệu Sầm lão sư chợt trở nên nghiêm khắc: "Ngẩng đầu lên!"
Đường Thiên vô ý thức ngẩng đầu.
Sầm lão sư đứng trước mắt thiếu niên kiệt ngạo bất tuân này, thấy được hình bóng hồi trẻ của mình ở hắn.
Như nhau kiệt ngạo bất tuân, như nhau cuồng vọng, như nhau tự cho là đúng, như nhau cố chấp quật cường, như nhau không chịu thua.
Đúng là tuổi thiếu niên a!
Hắn sắc mặt nhu hòa xuống tới, chăm chú lại nhẹ giọng cổ vũ: "Đừng bỏ cuộc!"
Đường Thiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống. Bầu trời âm u tan biến, thay vào đó là ánh nắng ấm áp soi vào con tim.
Hắn cố sức ngẩng đầu, dù cho mắt nhòa đi nhưng trả lời to rõ: "Lão sư, ta không bỏ cuộc!"
Nói xong, hắn chạy trối chết.
Thật mất mặt... không ngờ lại khóc...
Cái kia không rõ lại ấm áp bóng dáng, để vĩnh viễn ghi khắc ở trong lòng hắn.
Sau khi về tới nhà, Đường Thiên ngửa mặt nằm xuống giường.
Tâm tình kích động dần biến mất, Đường Thiên dần cảm thấy mờ mịt. Cuộc sống an bình 5 năm qua đột nhiên kết thúc, hụt hẫng cũng là điều khó tránh.
Bị đuổi học đã là chuyện hiển nhiên. Hôm nay hắn đánh hiệu trưởng, ai xin cũng không được. Tuy nhiên Đường Thiên chẳng hề hối hận, nếu cho làm lại thì hắn vẫn sẽ ra tay. Đường Thiên tỉnh táo lại, tỉ mỉ ngẫm nghĩ thì liền thấy chỗ đáng ngờ. Hắn an ổn ở trong trường suốt 5 năm, giờ tự nhiên bị đuổi học, chắc chắn là có người giở trò sau lưng.
Hừm, hắn thầm hạ quyết tâm, nếu là điều tra ra người nào giở trò, hừ hừ!
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chợt nhớ tới mấy học sinh mới hồi sáng. Chẳng lẽ là bọn họ? Đường Thiên thầm ghi nhớ trong lòng, chuyện này muốn điều tra cũng không khó. Hắn hiểu rõ tính tình đám học sinh đó, nếu là do bọn chúng gây ra thì thế nào cũng khoe khoang khắp nơi.
Không tới trường thì sau này mình làm gì đây?
Chỉ cần hắn còn học ở trường thì còn nhận được trợ cấp từ thành Tinh Phong, tuy không nhiều nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống.
Trường khác chắc chắn sẽ không nhận mình, không còn trợ cấp. Chẳng lẽ đi tìm việc làm sao?
Ngẫm nghỉ một hồi, Đường Thiên quyết định ngày mai đi tìm việc, phụ bàn rửa chén...gì cũng được, chỉ cần nuôi sống bản thân là được.
Vừa làm vừa tu luyện, hắn không tin con số trên thẻ đồng là vô nghĩa.
Đó là mục tiêu của hắn, và hắn chưa từng muốn từ bỏ nó.
Kiên trì suốt 5 năm, có lý do gì để từ bỏ chứ?
Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Thiên liền thấy nhẹ nhõm. Hôm nay đánh nhau với Amaury, rồi quậy phòng hiệu trưởng làm hắn rất mệt.
Nhưng hắn vẫn cố bôi thuốc mỡ do Amaury đưa cho lên chỗ vết thương rồi mới đi ngủ.
Sau khi bôi xong thì hắn nhịn không nổi, lăn ra ngủ.
Chuyện gì cứ chờ ca ngủ dậy rồi tính!
Đêm khuya, cơn đói làm Đường Thiên tỉnh giấc.
Hắn tìm chút đồ ăn lót dạ.
Sau giấc ngủ, Đường Thiên đã vứt mấy chuyện lộn xộn hôm qua sang một bên. Hắn lại trở nên sinh long hoạt hổ như trước.
Vù vù vù!
Đường Thiên huy mấy quyền, mặt lộ vẻ hài lòng.
Con trâu ngốc tuy rằng rất xuẩn rất âm hiểm, nhưng người là không tệ, thuốc bôi hắn tặng dùng rất tốt. Cơn đau ở thắt lưng đã hết, vết thương trên tay và trán đã kết da non.
Nhắc tới Amaury, Đường Thiên chợt nghĩ tới trạng thái kỳ lạ của mình lúc đánh nhau.
Phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn cả suy nghĩ.
Kỳ lạ thật.
Lần đầu hắn gặp trường hợp này, hôm qua mệt quá nên không nghĩ kĩ chuyện này. Giờ nhớ tới, loại trạng thái này rất huyền diệu. Hắn nhăn trán suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu rõ.
Quên đi, không thèm nghĩ nữa.
Đường Thiên hiểu rất rõ bản thân, mình tuy không ngu nhưng cũng không phải thông minh lắm. Chuyện gì nghĩ không ra thì mặc kệ nó, chẳng thèm quan tâm nữa. Hắn liền quên sạch chuyện này đi.
Đường Thiên làm tư thế, bắt đầu chương trình luyện tập hàng ngày. Trong thời gian này, hắn tu luyện cơ sở quyền pháp.
Ngay động tác đầu tiên, hắn liền cảm nhận được sự khác biệt.
Động tác rất mềm mại, trôi chảy. Hầu như lòng vừa nghĩ thì Đường Thiên diễn luyện hoàn tất cơ sở quyền pháp rất dễ dàng.
Không cần xem con số ở sau thẻ đồng có tăng lên hay không, Đường Thiên liền biết cơ sở quyền pháp đạt tiêu chuẩn!
Thêm một lần nữa!
Đạt tiêu chuẩn!
Một lần nữa!
Tròn mười lần, toàn bộ đạt tiêu chuẩn. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, thẻ đồng đã nhận thức Đường Thiên tu luyện quyền pháp cơ sở tới mức hoàn mỹ.
Điều này khiến Đường Thiên hơi ngạc nhiên, theo như trước thì phải tốn một thời gian nữa hắn mới tu luyện quyền pháp cơ sở tới mức hoàn mỹ.
Tu luyện cơ sở vũ kỹ tròn 5 năm, hắn tại phương diện này kinh nghiệm phong phú đến cực điểm, hắn hầu như có thể nhắm mắt lại suy đoán ra bản thân tu luyện tiến độ.
Chẳng qua là, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn hiện tại khó khăn chính là, tiếp theo loại cơ sở vũ kỹ cai tu luyện cái gì mà?
Hắn có chút vò đầu.
Có chút ngốc mộng Đường Thiên, hoàn toàn không biết, khi hắn diễn luyện cơ sở quyền pháp thì, huy chương đồng phía sau chữ số, không ngừng nhảy lên.
...
999, 998!
999, 999!
1000, 000!
Khi hắn cuối cùng một lần cơ sở quyền pháp diễn luyện hoàn tất, chữ số vừa mới nhảy đến 1000000! Dãy số ở trên chợt xuất hiện đốm sáng, đốm sáng ấy mau chóng phóng to, hóa thành một luồng sáng chói mắt.
Luồng sáng này nuốt mất Đường Thiên trong nháy mắt
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2