Chương 1 : Tàn Hồn Kì Bí
-
Chiêu Vãn Chi Truyện
- tieulam402
- 1836 chữ
- 2019-08-26 05:25:04
------
Trong một không gian tối đen như mực, hoàn toàn không có lấy một điểm sáng. Một linh hồn bé nhỏ vất vưởng trong đó, thậm chí nó còn không ra hình thù, chỉ là một luồng tàn hồn.
Xung quanh bắt đầu xuất hiện những vết rách không gian nhỏ, một đám khí lực màu đen từ trong đó trào ra. Khí lực cứ như nước trong suối, trào mãi trào mãi, gần như không có điểm dừng. Chúng tích tụ lại thành một khối cầu lớn, tiến về phía tàn hồn kia.
Nó chậm rãi dung hợp vào luồng tàn hồn nhỏ nhoi như ánh nến sắp tắt, dần dà khí lực hắc ám cũng cạn kiệt dần, bao nhiêu đều bị luồng tàn hồn kia thôn phệ.
Luồng tàn hồn dần trở nên lớn hơn, cũng bắt đầu thay đổi nghiêng trời lệch đất. Một khuôn mặt tinh xảo đến tận cùng xuất hiện. Làn da mềm mịn trơn láng. Hai hàng mi dài, mỏng như cánh ve áp sát vào nhau. Hai hàng lông mày nhẹ nhàng giãn ra, vẻ mặt thư thái cực kì. Cái mũi cao thanh tú, nhỏ nhắn tô điểm thêm cho gương mặt đã không thể hoàn mỹ hơn. Bờ môi dày vừa đủ, màu đỏ nhàn nhạt, nũng nịu e ấp như hoa đào mới nở.
Trông nàng tựa như một tiên nữ đang ngủ, thư thái, bình yên, da thịt còn toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nhưng tầng sáng ấy là màu đen, không phải màu vàng kim như ta thường thấy. Hai hàng mi run nhè nhẹ, chậm rãi mở ra, đem đôi tròng mắt đen kịt lộ ra ngoài. Con ngươi màu đen lấp lánh, bên trong như có hàng triệu vị tinh tú cư ngụ, nhìn vào đôi mất thôi cũng đủ làm người ta si mê, điên đảo vì vẻ đẹp của nó
Không gian xung quanh bỗng trở nên trắng xoá, những vết rách vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu. Không gian này rộng đến vô tận, không thể biết được điểm cuối của nó ở đâu
Thân thể không mảnh vải của nàng lộ ra, làn da trắng nõn, đứng cạnh tuyết còn có phần hơn. Nó mềm mịn, mọng nước, chỉ sợ nhéo nhẹ cũng làm xước làn da non mịn ấy.
Suối tóc dài suôn mượt màu đen kịt chảy qua đôi vai gầy, qua tấm lưng mảnh mai, dài qua cả cặp chân ngọc ngà hoàn mỹ xoã xuống mặt đất. Nó còn trải dài mãi, dài mãi, đến lúc người ta thấy đuôi tóc chỉ là một chấm đen nho nhỏ, đem làn da tôn lên đến tận cùng.
Phải nói đường cong của thân thể này vô cùng hoàn mỹ. Bộ ngực sữa phía trước hoàn toàn không gò ép bởi vải vóc, chỉ có vài lọn tóc mỏng phủ lên trên. Cái eo hết sức nhỏ, đem một vòng tay ôm lấy vẫn còn thừa rất nhiều, cái này có thể làm bao nhiêu nữ tử ghen tị đây ?
Đôi chân dài thon thả, dùng từ ngọc ngà cũng không đủ để miêu tả nữa. Vẻ đẹp của nàng không thể dùng từ ngữ để miêu tả, vì nếu như vậy giống như xúc phạm cái dung nhan mĩ miều kia.
Cô bỗng ngồi phụp xuống, hai chân cong sang hai bên. Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên đùi run nhẹ. Hai vai gầy không ngừng run rẩy, mái tóc dài chuyển động theo nhịp của đôi vai.
Tách tách
Vài giọt nước trong suốt rơi xuống cặp đùi trắng nõn, lại trượt qua làn da trơn bóng rớt xuỗng mặt đất trắng xoá.
Từng giọt lệ cứ rơi mãi, rơi mãi, thanh âm cô nức nở từ nhỏ lí nhí cứ to dần, cuối cùng thành một thanh âm tràn đầu thống khổ, đau đớn, xót xa.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, run rẩy nói những âm thanh nhỏ như muỗi kêu
- T...tại ... sao...
Nàng cứ lặp đi lặp lại hai từ ấy, mỗi lần lại to hơn một chút, dần thành một tiếng gào lớn đến mức chói tai.
- Tại sao ?
Nàng gào lên, nước mắt không ngừng chảy xuống hai gò má, đôi tròng mắt màu đen đã biến thành màu đỏ thị huyết, quỷ dị.
Soạt
Bỗng một vòng tay lớn đem ôm nàng vào trong lòng, nàng khựng lại, ngây ngẩn để người ta truyền hơi ấm sang cho mình. Đôi mắt biến thành hai màu, một bên màu đen, một bên màu đỏ.
- Đùng khóc !
Một thanh âm quen thuộc vang lên, nước từ hai khoé mắt lại trào ra. Thanh âm này nàng rất quen thuộc, đến mức chỉ cần nghe nó là nàng cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
Vòng tay này rất thân quen, nó ấm hơn mọi thứ trên thế giới, chỉ riêng nó mang lại cho nàng cảm giác an tâm, muốn dựa dẫm vào
Nhưng... sao nàng không thể nhớ ra tên của chủ nhân nó ?
Đôi vai nàng run rẩy liên hồi, tiếng nức nở vang lên càng ngày càng kịch liệt, nàng định ngoái đầu lại thì từ phía sau thanh âm vừa rồi lại vang lên, ôn nhu đến tận cùng.
- Đừng nhìn. Hiện tại ta căn bản không để nàng nhìn thấy ta. Chỉ một chút nữa thôi, nàng không cần phải đau khổ, không cần phải cô đơn tịch mịch nữa...
Nàng ngồi yên trong lòng hắn, cảm thụ độ ấm kia thật sâu cho đến khi nó biến mất dần, làn da mỏng manh của nàng dần lạnh lại như cũ.
Đôi tròng mắt của nàng dần tan rã, không còn ý thức. Thân thể lung lay liên hồi rồi đổ gục xuỗng, nằm rạp trên nền đất.
Không gian xung quanh rung động kịch liệt, hàng vạn vết rách không gian nứt ra từ bề mặt trắng xoá, cuốn mọi thứ vào bên trong.
Thân thể của nàng lơ lửng ở phía trên, một đạo quang mang từ trên cao giáng thẳng xuống đúng giữa trán, bảo vệ nàng khỏi vết rách không gian đang điên cuồng hút lấy kia.
Một cánh cổng thời không xuất hiện, thân thể nàng bị nó cuốn vào, dần mất hút khômg còn tung tích gì nữa.
Một người nam tử xuất hiện từ đạo quang mang kia. Hắn lẳng lặng đứng nhìn vào khoảng không vô dịnh, khoé môi câu lên một nụ cười nhạt.
- Bảo trọng...
Thân thể hắn dần trong suốt như không khí, tan vào trong khoảng không gian. Những vết rách không gian kia thôn phệ hết mọi thứ mới dần biến đi, để lại một bóng đêm vô tận.
------
Một người phụ nữ đang ra sức chạy trốn trong rừng, bộ y phục tơ lụa đắt giá bị xé xoạc lên đến tận ngang đùi, bùn đất bắn lên khô thành từng mảng, gương mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Mái tóc dài phía sau hoàn toàn bung khỏi dây lụa mỏng manh, xoã rũ rượi. Cả người cô thương tích đầy mình, xước xát khắp nơi, huyết ngục lẫn lộn. Đôi chân gầy gò yếu ớt chạy chân trần trên nền đất đầy sỏi đá sắc nhọn, nó đâm vào lòng bàn chân đến ứa cả máu mà cô vẫn không ngừng chạy, hai chân run rẩy thỉnh thoảng còn suýt khuỵu xuống, nhưng cô quyết không ngã lấy một lần, khó khăn thế nào cũng gắng gượng đứng dậy.
Vì trong lòng cô lúc này là hai sinh linh bé bỏng a, chúng đều chỉ mới ba tháng tuổi thôi, yếu ớt như hai chú sóc con vậy. Cô bẩn thịu, khó nhọc thế nào cũng được, nhưng hài tử của cô, quyết không có lấy một vết xước nhỏ nào cả.
Bịch bịch
Tiếng bước chân dồn dập phía sau, gương mặt người phụ nữ hiện lên nụ cười khổ, hai hàng lệ óng ánh như kim cương chạy dài trên má. Bàn tay run run vuốt má hai đứa bé trong khoảnh khắc, nước mắt vừa rớt xuống lập tức bị gạt đi.
Cô nhanh chóng ghé đến túp lều nhỏ xíu gần đấy, ngay lập tức đụng mặt một thiếu nữ xinh xắn dễ thương động lòng người. Cô không còn nhiều thời gian nữa, cô đặt hai đứa trẻ vào vòng tay người thiếu nữ, dúi vào hai cái nhẫn đưa cho cô gái, ôn hoà nói
- A Lan, giờ đây con là người duy nhất ta có thể dựa vào rồi. Chăm sóc chúng giúp ta, khi chúng ba tuổi hãy đưa chúng vào thành Lạp Khắc, gặp một người tên Mai Khắc Nhĩ ở trong Mê Tửu Lâu, ta... không có gì để đền đáp con đâu, A Lan à...
Người thiếu nữ mắt bỗng chốc đỏ hoe, ướt đẫm nước mắt. Trước đó cô lao ra định giúp đỡ người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ lắc đầu nhất quyết không muốn, chỉ muốn cô chăm sóc chúng. Ôm hai đứa trẻ vào lòng tay, nhìn hai gương mặt phấn nộn đang ngủ say sưa, cô lập tức chạy vào trong túp lều lụp xụp, trốn vào trong đó, run rẩy ló đầu ra ngoài vừa đủ để nhìn rõ bên ngoài
Người phụ nữ đi chưa được mấy bước thì một toán người đi đến, tay cầm đao thương dính đầy máu, lẩm bẩm cái gì cô nghe không rõ. Nhưng câu nói cuối cùng người phụ nữ hướng về phía cô, nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ như gió nhẹ lướt qua màng nhĩ nhưng lại rõ ràng đến lạ thường, nước mắt không thể ngăn cản được mà cứ thế chảy mãi
- Ta là một người mẹ vô dụng, đến hài tử của mình mà cũng phải nhờ đến người khác chăm lo. A Lan, Chiêu Dương và Vãn Dương ta giao cho con, mong con đừng bao giờ nói cho chúng biết, mẹ chúng lại phải chết khó coi như này, hãy để chúng tự đi tìm tương lai cuat mình.
Xoẹt
Đao chém ngang một đường, thân hình yếu ớt của cô ngã gục xuống nền đất lạnh giá, khoé môi vẫn câu lên nụ cười, gương mặt cô tươi tắn hết sức có thể, mùi uất kim hương lan toả ngập tràn trong không khí. Quả là thực sự vô cùng khó coi, đâu ai nỡ nhìn cảnh tượng như này cơ chứ ?
Đột nhiên đám người vừa đuổi giết người phụ nữ rùng mình một cái, nhìn thi thể bắt đầu lạnh dần, ngửi hương uất kim hương trong gió oà khóc lớn. Chúng nâng vũ khí trong tay lên, gào lớn rồi tự chém ngang một đường ngang cổ
- Thiếu phu nhân, chúng thuộc hạ đến Minh Giới để theo hầu ngài đây......
Máu toé lên như pháo hoa trong đêm trăng, một cảnh tượng ưu mĩ mà thê lương hiện ra ngay trước mắt, khép lại bóng đêm nhạt nhoà để nhấc bút viết lên một trang giấy trắng khác, trang giấy tượng trưng cho khởi đầu mới.
------