101
-
Chim Cổ Đỏ
- Jo Nesbo
- 600 chữ
- 2020-05-09 03:20:29
Số từ: 587
Dịch giả: Nguyễn Quang Huy
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hà Nội
Olso.
Ngày 17 tháng 5 năm 2000
=
Sáng hôm nay, một cự li bốn trăm mét. Tôi đã từng xoay xở được chuyện đó. Những khu vườn rồi sẽ tươi tắn và xanh ngắt, không còn cái chết. Nhưng tôi đã dọn đường cho viên đạn. Một cái cây chết trụi lá. Viên đạn sẽ từ trên trời rơi xuống. Giống như ngón tay của Chúa – nó sẽ chỉ ra kết cục của kẻ phản bội. Ai ai cũng sẽ thấy điều Người làm đối với những kẻ không có trái tim trong sáng. Kẻ phản bội nói rằng hắn yêu đất nước mình, nhưng hắn đã rời bỏ đất nước. Hắn rời bỏ chúng tôi mà cứu lấy mình trước những kẻ xâm lược từ phía Đông để rồi sau đó hắn lại gán cho chúng tôi là những kẻ phản bội.
Halvorsen chạy về phía lối vào Hoàng cung trong khi Harry vẫn đứng ở quảng trường Lộ thiên, đi vòng vòng như kẻ say. Phải mất một vài phút mới giải tán được ban công hoàng gia. Những người quan trọng hẳn sẽ phải đưa ra quyết định trước và giải thích sau, Ta không thể hủy bỏ ngày 17 tháng Năm, chỉ vì một tay cảnh sát nhà quê đã nói chuyện với một đồng nghiệp đáng ngờ. Ánh mắt anh quét qua đám đông, ngược xuôi, mà không hắn biết mình đang tìm cái gì.
Nó sẽ từ trên trời xuống.
Anh ngước nhìn lên. Những cái cây xanh ngắt. Không còn cái chết nữa.
Chúng thật cao và tán lá rậm đến mức ngay cả với những ống ngắm súng trường tốt cũng không thể ngắm bắn từ các nhà gần kề.
Harry nhắm mắt lại. Đôi môi anh mấp máy. Giúp tôi với, Ellen.
Tôi đã dọn đường.
Tại sao hai người thợ làm vườn của Hoàng cung lại ngạc nhiên đến thế khi anh đi qua họ, ngày hôm qua? Cái cây. Nó chẳng có tí lá nào. Anh lại mở mắt ra, nhìn qua những ngọn cây và nó kia rồi: cây sồi màu nâu đã chết. Harry cảm thấy tim mình lại bắt đầu đập thình thịch. Anh quay người lại, suýt va phải đội trưởng đội trống rồi chạy lên phía Hoàng cung. Khi tới được đường từ ban công đến cái cây, anh dừng lại. Đôi mắt nhìn theo đường thẳng đến cái cây. Phía sau những cành cây trụi lũi sừng sững một hình khối màu xanh khổng lồ đóng băng bằng kính. Khách sạn SAS. Dĩ nhiên rồi. Quá dễ dàng. Một viên đạn. Sẽ chẳng có ma nào để ý mỗi một phát súng bắn vào ngày 17 tháng Năm. Sau đó hắn thản nhiên bước vào trong khu vực tiếp tân bận rộn rồi lại tiến ra những con phố đông đúc và biến mất. Còn sau đó? Chuyện gì xảy ra sau đó?
Giờ không thể suy nghĩ đến chuyện đó được; phải hành động thôi. Phải hành động. Nhưng anh thấm mệt rồi. Thay vì cảm thấy phấn khích Harry lại chợt cảm thấy cái thôi thúc muốn đi khỏi, quay về nhà, đánh một giấc và thức dậy thấy một ngày mới mà tất cả mọi chuyện này chỉ là một giấc mộng. Anh bừng tỉnh vì tiếng còi hụ của một chiếc xe cứu thương đi qua tại Drammensveien. Âm thanh xuyên thủng tiếng ban nhạc kèn đồng.
Mẹ kiếp. Mẹ kiếp!
Anh vùng chạy.