96
-
Chim Cổ Đỏ
- Jo Nesbo
- 1106 chữ
- 2020-05-09 03:20:28
Số từ: 10
Dịch giả: Nguyễn Quang Huy
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hà Nội
Olso.
Ngày 17 tháng 5 năm 2000
Bệnh viện Rikshospital.
Năm 1956.
Helena mất nhiều máu đến nỗi đã có lúc mạng sống của cô ấy như chỉ mành treo chuông. Thật may họ đã hành động mau lẹ. Chúng tôi đã mất đứa bé. Đương nhiên Helena không nguôi ngoai được dù tôi liên tục lặp đi lặp lại rằng cô ấy hãy còn trẻ, rằng chúng tôi còn nhiều cơ hội nữa. Tuy nhiên, bác sĩ thì không lạc quan như vậy. Ông ấy nói tử cung…
Bệnh viện Rikshospital.
Ngày 12 tháng Ba năm 17.
Một đứa con gái. Con bé sẽ được đặt tên là Rakel. Tôi đã khóc và khóc mãi, Helena vuốt má tôi và nói Chúa có những phương cách…
Harry quay vào trong phòng khách. Anh đưa tay lên che mắt. Tại sao anh lại không thể lần ra mối liên hệ ngay khi thấy ảnh Helena trong phòng của Beatrice? Mẹ và con gái. Tâm trí anh chắc đang treo ở đâu đâu. Có lẽ đúng là thế - tâm trí anh đã ở đâu đâu. Anh trông thấy Rakel khắp nơi: trên con phố trong những khuôn mặt phụ nữ đi lướt qua, trên các kênh truyền hình khi anh chuyển kênh, đằng sau quầy trong quán cà phê. Nên sao anh lại phải chú ý đặc biệt đến khuôn mặt cô trong tấm ảnh một phụ nữ xinh đẹp trên tường?
Anh có nên gọi cho Mosken yêu cầu xác nhận điều Gudbrand Johansen, tức Sindre Fauke, đã viết không? Có cần thiết không? Không phải bây giờ.
Anh lật qua trang bản thảo cho đến khi thấy đề mục ngày 5 tháng Mười năm 1999. Chỉ còn vài trang nữa. Harry cảm thấy hai lòng bàn tay mình rịn mồ hôi. Anh cảm thấy một thoáng điều tương tự cha của Rakel đã mô tả khi nhận được thư của Helena - sự miễn cưỡng khi cuối cùng phải đối mặt điều không thể tránh khỏi.
Oslo.
Ngày 5 tháng Mười năm 1999.
Tôi sắp chết rồi. Sau tất cả những gì tôi đã trải qua, thật kỳ lạ khi biết ra tôi sẽ được ban cho phát súng ân huệ là một căn bệnh thường thấy, như hầu hết mọi người. Tôi sẽ nói với Oleg và Rakel thế nào đây? Tôi đi bộ lên phố Karl Johans và cảm thấy cuộc đời này thân thương biết chừng nào, vậy mà tôi đã trải qua nó như một cuộc đời không đáng sống kể từ khi Helena mất. Không phải vì tôi không mong ngóng gặp lại em, Helena, mà vì tôi đã sao nhãng mục đích mình tồn tại trên Trái Đất quá lâu và bây giờ không còn nhiều thời gian nữa. Tôi bước lên đúng lối đi rải sỏi tôi đã đi ngày 13 tháng Năm năm 1945. Thái tử vẫn không chịu bước ra ngoài ban công mà nói rằng ông ta hiểu, ông ta hiểu tất cả những người khác trong hoạn nạn. Tôi không nghĩ ông ta sẽ đến. Tôi nghĩ ông ta đã phản bội chúng tôi.
Sau đó tôi lại ngủ thiếp đi, tựa vào một thân cây và mơ thấy một giấc mơ dài, lạ lùng như một khải thị. Và khi thức dậy, đồng chí cũ của tôi cũng thức dậy theo. Daniel đã quay lại. Và tôi biết cậu ấy muốn làm gì.
Chiếc Ford Escort rên rỉ khi Harry ép quá mạnh cần số để lùi số, liên tiếp sang số một rồi số hai. Nó gầm lên như một con mãnh thú bị thương khi anh nhấn mạnh bàn đạp chân ga xuống sàn rồi giữ yên đó. Một người đàn ông mặc trang phục lễ hội Osterdal đang bước tới phần đường cho người đi bộ tại giao lộ giữa phố Vibes và phố Bogstadveien. Anh ta nhảy dựng lên và nhờ vậy vừa kịp tránh dấu lốp cao su mòn vẹt lên giò đi tất dài. Tại Hedgehaugsveien có một hàng xe đang chờ vào trung tâm thành phố, nên Harry chạy bên trái đường tay sẵn sàng bấm còi, hy vọng những chiếc xe đến sau tỉnh táo mà bẻ lái tránh sang bên. Anh vừa điều khiển cho xe vòng quanh lề đường bên ngoài quán cà phê Lorry, thì một bức tường màu xanh nhạt choán cả trường nhìn của anh. Xe điện!
Không kịp dừng lại nữa, Harry bẻ quặt tay lái, siết nhẹ chân phanh để lùi xe cho thẳng, dộng xóc qua đá cuội cho đến khi đâm sầm vào xe điện, bên trái xe và bên trái tàu đụng nhau. Có một tiếng xoảng khi gương chiếu hậu biến mất, nhưng tiếng tay nắm cửa đang bị kéo lê theo bên hông tàu điện mới dài và đinh tai nhức óc.
Mẹ kiếp. Mẹ kiếp!
Rồi anh thoát ra được, bốn bánh xe tự xoay tít rời khỏi đường ray tàu điện, bám vào được mặt đường nhựa, đẩy anh về phía những ánh đèn giao thông kế tiếp.
Xanh, xanh, vàng.
Anh lái xe tăng hết tốc lực, một bàn tay vẫn đè lên chính giữa tay lái, hy vọng hão huyền là tiếng còi xe không đáng kể sẽ thu hút được sự chú ý vào lúc 10 giờ 15 ngày 17 tháng Năm ở trung tâm Oslo. Rồi anh thắng kin kít, nhấn mạnh cả hai chân phanh và, khi chiếc Escort tuyệt vọng cố níu vào đất mẹ thì các hộp băng cassette, bao thuốc lá cùng Harry Hole liệng tới trước. Trán anh đập vào kính chắn gió khi chiếc xe dừng lại. Một bầy trẻ em reo hò vẫy cờ tràn ra lối đi dành cho người đi bộ trước mặt anh. Harry đưa tay quẹt trán. Vườn thượng uyển ngay phía trước mặt, con đường lên Hoàng cung đen đặc người là người. Từ chiếc xe mui trần đứng trong hàng kế bên, anh nghe thấy tiếng radio và đài truyền thanh trực tiếp quen thuộc hằng năm.
Và bây giờ trên ban công gia đình hoàng tộc đang vẫy tay chào đám rước trẻ em và từng đám đông đã tụ tập tại quảng trường Hoàng cung này. Mọi người đang reo hò, đặc biệt là dành cho thái tử nổi tiếng, vừa từ nước Mỹ trở về. Dĩ nhiên ngài là..!
Harry nhả khớp ly hợp ra, nhấn ga và thẳng tiến đến lề đường trước mặt lối đi rải sỏi.