Chương 109: Điên
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 5194 chữ
- 2020-05-09 12:29:14
Số từ: 5185
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Thiếu gia, Tiểu Ngũ, khi đó hắn và nàng cũng ở trong xe ngựa làm loạn.
Thì ra nàng cũng không phải là vô tình như nàng nói, thì ra nàng cũng nhớ rõ, bây giờ uống rượu say, bởi vì tư thế giống nhau, liền gọi sai thân phận?
Trái tim Tống Mạch mềm như nước. Vì một câu mơ hồ không rõ này của nàng, đau khổ chờ đợi qua mấy đời, bao nhiêu đau lòng trước kiếp này, đều đáng giá.
Đã quên thân ở nơi nào, hắn cúi đầu, muốn nghe lời của nàng, hôn nàng.
Nhưng nàng lại nhắm hai mắt lại, đầu xoay qua một bên, hai tay cũng từ trên cổ hắn rơi xuống, một lần nữa ngủ mất.
Tống Mạch dở khóc dở cười, ôm lấy người đặt vào trên đùi, ngồi xong rồi, phân phó xa phu về phủ.
Nữ nhân khẩu thị tâm phi, hắn không tin trong lòng nàng một chút cũng không có hắn.
Xuống xe, hắn trực tiếp ôm người đến trong tẩm điện của mình, tự mình hầu hạ nàng ngủ lại, hắn cũng nằm vào theo, ôm nàng cùng nhau ngủ.
Lần này bất kể nàng nói bao nhiêu khó nghe, hắn cũng không tin, hắn không tranh cãi cùng nàng, cái gì cũng nhường nàng, chỉ là nàng cũng đừng nghĩ chọc giận hắn chạy nữa.
Vừa ngủ một lát, nghe được nàng kêu nước.
Tống Mạch lập tức tỉnh, đốt đèn, thấy nàng cau mày nhắm mắt kêu nước, biết nàng say rượu khó chịu, vội rót nước đưa cho nàng. Sợ nàng không cầm chắc, hắn nâng người dậy để cho nàng tựa vào trên người hắn, đưa ly trà tới khoé miệng nàng. Nàng quả nhiên nhắm mắt lại, giống như đứa nhỏ ngửa đầu
ừng ực ừng ực
uống, uống xong rồi còn liếm liếm môi, sau đó thấp giọng lẩm bẩm một câu rồi đẩy hắn ra, lại nằm xuống.
Tống Mạch thích dáng vẻ nhõng nhẽo này của nàng, dán mắt nhìn một lát, vén ra một sợi tóc trên khoé miệng cho nàng, hôn miệng, đứng dậy đưa ly trà về trên bàn. Hắn cũng khát, uống nửa chén, đang muốn để xuống, chợt nghe được bên giường có tiếng động, quay đầu nhìn lại, nàng vẫn nằm như cũ, mắt lại mở ra, rất là mê mang nhìn hắn, ngây ngốc mờ mịt.
Tống Mạch không nói chuyện, đứng ở chỗ cũ nhìn nàng, chờ tự nàng hoàn toàn tỉnh táo, chờ xem phản ứng của nàng.
"Ta, làm sao ta có thể ở..." Đường Hoan nhìn hắn, nhìn lại bày biện trong phòng, cuối cùng nhìn nhìn trung y ít ỏi trên người, chậm rãi nở nụ cười: "À, ta nhớ ra rồi, ta ở Thẩm gia ăn vụng kia mà. Điện hạ thừa dịp ta say rượu ôm ta đến nơi này, chẳng lẽ là mấy đêm này không thể hưởng thụ được loại hầu hạ này, muốn thừa dịp ta ngủ động tay động chân với ta?"
Cũng biết nàng sẽ không nói nửa câu nói mềm.
Tống Mạch đi trở về trước giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào nàng, mặt không chút thay đổi: "Phải thì như thế nào?"
Đường Hoan hừ lạnh một tiếng, nâng tay đẩy đẩy vạt áo, ngửa đầu nhìn hắn: "Điện hạ cũng biết, ta là hái hoa tặc, nếu điện hạ chịu muốn ta, ta sẽ dùng tất cả vốn liếng hầu hạ điện hạ thần hồn điên đảo. Nếu điện hạ không muốn động thật, vậy thì thứ cho ta không có cái lòng dạ rảnh rỗi kia, không hầu hạ!"
Tống Mạch không nói chuyện, ánh mắt dừng ở trên nửa bên bả vai nàng cố ý lộ ra.
Trong mắt Đường Hoan hiện lên một tia đắc ý, chậm rãi kéo áo che lại cảnh xuân, khiêu khích cười: "Thế nào, rốt cuộc điện hạ có muốn ta hay không? Ngươi đã nhớ tất cả, có lẽ cũng nhớ được tám cuộc hoan hảo phía trước của chúng ta chứ? Điện hạ rất uy mãnh, ta muốn đã lâu rồi, chính là không biết trong lòng điện hạ là nghĩ tới ta như thế nào. Chẳng qua, nhớ lại điện hạ mỗi lần đều hung mãnh như vậy, thân thể này của ta muốn hẳn vẫn là rất thoải mái đi?"
"Quả thật, rất tiêu hồn." Tống Mạch nhìn thẳng nàng, nói lời nói thật.
"Vậy điện hạ muốn lại tiêu hồn một lần nữa không?" Đường Hoan cười quỳ ngồi xuống, ôm lấy thắt lưng gầy của nam nhân, dùng cằm cọ xát Tiểu Tống Mạch đã lặng lẽ dựng lên.
Tống Mạch một mực nhìn nàng, nhìn dáng vẻ dụ người xinh đẹp quyến rũ như vậy: "Muốn, nhưng bổn vương sợ muốn ngươi rồi, ngươi sẽ lại chạy mất, sau đó ngươi hái xong chín lần thì không bao giờ xuất hiện nữa, bổn vương muốn trả thù cũng không được."
"Ý của ngươi là đêm nay sẽ không muốn ta?" Đường Hoan dừng động tác lại, lui về hỏi.
Tống Mạch trầm mặc, nhưng ánh mắt trêu tức đã biểu lộ tâm tư của hắn.
Đường Hoan giận dữ đứng dậy, xuống đất muốn đi.
Tống Mạch kéo cổ tay nàng lại: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Trở lại phòng hạ nhân!" Đường Hoan giãy dụa, giãy dụa không ra, đang muốn dùng một cái tay khác cào hắn, cơ thể đột nhiên bị người vứt trở về trên giường, nàng ngã váng đầu hoa mắt. Bò dậy thật nhanh, lại thấy nam nhân đứng ở trước giường, vừa cởi áo vừa cản nàng, động tác vô lại nhưng lại mê người muốn chết, nàng tức giận đến mắng to: "Ngươi cũng không chịu muốn ta, còn giữ ta làm cái gì? Tống Mạch, ngươi nếu muốn tìm nữ nhân, bên ngoài có cả đống người xin hầu hạ ngươi, ngươi cần gì bắt buộc ta?"
"Ta chỉ thích bắt buộc người khác làm chuyện đối phương không muốn làm." Tống Mạch quăng xiêm y, nhấc chân sải bước đến trên giường, vào lúc nàng muốn chạy trốn bắt lấy cổ tay nàng, dễ như trở bàn tay tung mình giạng chân ngồi ở trên lưng nàng. Đường Hoan giơ tay đẩy hắn cào hắn, Tống Mạch không tốn sức chút nào mà một tay nắm lấy hai tay nàng, một tay xé quần lót nàng: "Lại nói, làm cùng ngươi nhiều rồi, không quen lại tìm nữ nhân khác, ngươi cần gì giãy dụa? Mặc dù không đi vào, ta cũng có thể cho ngươi hưởng thụ được, chẳng lẽ ngươi quên rồi?" Vàng đá ở trong tay hắn đều chạy không khỏi kết cục nát bấy, huống chi tơ lụa mỏng manh? Rất nhanh, trên người Đường Hoan đã không còn gì che chắn nữa.
"Tống Mạch ngươi khốn khiếp!"
"Tùy ngươi mắng ra sao." Ánh mắt Tống Mạch nhìn chằm chằm nàng, bàn tay to lại nắm nàng xoa nhẹ lên, ôn nhu tra tấn.
Đường Hoan dùng sức lăn qua lăn lại không chịu phối hợp, Tống Mạch nhịn một lát dứt khoát điểm huyệt đạo của nàng, "Bổn vương có thương tích trên người, hết lần này đến lần khác ngươi lại không chịu đàng hoàng, đành phải như vậy." Nàng nằm không nhúc nhích, đối với hắn mà nói lại thuận tiện cực kỳ, cẩn thận từng li từng tí phủ ở trên người nàng, hôn từ trên xuống dưới.
"Tống Mạch, ỷ vào mình có võ công liền bắt nạt người, tính là bản lĩnh gì? Có gan ngươi muốn ta, chờ sau khi ta tỉnh lại khôi phục võ công chúng ta lại đánh một trận!" Thân thể không thể động, những ngứa ngáy trêu người kia không kiêng nể gì cuồn cuộn ở trong cơ thể, Đường Hoan lần đầu tiên nếm trải tư vị như vậy, thoải mái muốn chết cũng thống khổ muốn chết, chỉ có thể dựa vào mắng hắn để phát tiết. Nhưng là một chút tác dụng cũng không có, như là có vô số lông chim ở trên người trêu chọc, hết lần này đến lần khác nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
"Lúc này còn không quên diễn trò." Tống Mạch hừ nhẹ một tiếng, nhằm vào nơi nào đó giống như trái cây nhỏ đang nổi giận đùng đùng thổi khí, thổi trúng nó mềm mại run rẩy rồi, lại ngậm vào nhấm nháp trong miệng.
Vì thế trong tiếng mắng của Đường Hoan lại trộn lẫn tiếng kêu vừa khó chịu vừa thoải mái, nàng oán hận trừng cái đầu đen chôn ở bộ ngực nàng: "Tống Mạch, ngươi dừng lại... Ngươi, ngươi còn thích ta có phải hay không, thích ta, cho nên muốn chạm vào, chạm vào ta, không dám thừa nhận... ừm... Cho nên dùng loại thủ đoạn này làm bộ bắt buộc ta, ngươi, ngươi là sợ bị ta cười nhạo à... phải không? Ngươi đồ nhát gan này, ngươi là đồ ngốc, ta lừa ngươi như vậy ngươi còn thích ta, còn hao hết tâm tư gần gũi ta, ngươi..."
Tống Mạch thu tay, nghiêng người trèo lên trên, mặt đối mặt nhìn nàng hỏi: "Ngươi thích ta à?"
Đường Hoan còn thở gấp, con ngươi dập dờn ánh nước không chút nào tránh né mà trừng hắn: "Nằm mơ đi, ta chết cũng sẽ không thích ngươi!"
Miệng cũng thật cứng rắn.
Tống Mạch cười cười, "Ngươi đã không thích, dựa vào cái gì cho là ta có thể thích ngươi? Câm miệng, đừng nữa quấy rầy hứng thú của ta, mặc dù ta không thích ngươi, nhưng rất thích thân thể của ngươi, không, không phải thân thể của ngươi, ngươi chính là quỷ quái cái không biết tới từ đâu, thân thể này là ngươi mượn mà thôi." Thích khẩu thị tâm phi sao? Hắn cũng biết.
"Ngươi..." Đường Hoan muốn mắng hắn, nhưng nam nhân đột nhiên điểm á huyệt của nàng. Đường Hoan trợn mắt há hốc mồm, Tống Mạch cười nhìn nàng: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tốt lắm, lúc này cuối cùng cũng đàng hoàng rồi nhỉ?"
Đường Hoan còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể giương mắt trừng.
Tống Mạch ngay cả cơ hội trừng hắn cũng không cho nàng, cúi đầu khẽ hôn gò má nàng, đi xuống bên dưới.
Hắn ở trên người nàng đốt lửa khắp nơi, nàng bị đốt nóng đến da thịt trắng mịn nhuộm màu phấn đào nhàn nhạt say lòng người, nóng như vậy, bởi vì muốn tránh cũng không được, vì thế trong cơ thể tự động trào ra nước muốn dập tắt lửa hắn mang đến. Trong mắt là nước mắt lưng tròng không biết vì sao nổi lên, đầy tràn rồi, chảy xuống, thỉnh thoảng còn chưa đầy, lại bởi vì thân thể theo động tác của hắn mà đung đưa nhè nhẹ, văng nước mắt xuống. Trên người là mồ hôi li ti dày đặc, có của nàng cũng có của hắn, hội tụ nhiều, cũng bắt đầu chảy xuống, thấm ướt ga giường, thấm ướt quần áo bị hắn xé hỏng. Nước nơi đó nhiều nhất, có tự mình chảy ra, cũng có bị hắn hút ra ngoài bị hắn dụ ra ngoài ...
Nhưng những đám nước này đều chảy vô ích rồi, bởi vì hắn chỉ là đốt lửa ở trên người nàng, nguồn lửa kia ẩn náu ở bên trong, bị hắn đốt cũng đốt một ít ở bên trong. Nước càng chảy ra ngoài nàng càng nóng, nóng nàng bức thiết muốn xin hắn, xin hắn buông nàng ra, xin hắn mau mau cho nàng, dù không được việc gì cũng muốn xin hắn giải huyệt đạo cho nàng, để cho nàng cào để cho nàng kêu, nếu không còn tiếp tục như vậy, nàng sợ chính mình sẽ chết ở trong lửa nóng thiêu người.
Dường như phát hiện nàng đến cực hạn, Tống Mạch buông eo chân nàng xuống, chậm rãi nằm nghiêng ở bên người nàng, giải á huyệt của nàng trước, lại ở trong tiếng kêu thật dài êm tai của nàng dò tiến vào, vừa nhanh chóng mà động vừa hỏi nàng: "Nói lại lần nữa xem, có thích ta hay không?"
"Không, không thích..." Thanh âm Đường Hoan khàn giọng đến run rẩy sắp không giống nàng.
Con ngươi vốn như mực của Tống Mạch càng phát ra thâm trầm nhìn không thấu: "Nói lại."
"Không..."
"Nói lại."
"Không..."
Hắn tạm dừng một chút, không nghe được câu trả lời vừa lòng, liền không chịu cho nàng. Nàng ở trong bể dục nặng nề chìm chìm nổi nổi, duy nhất có thể bắt được chính là một tia lý trí còn sót lại. Nàng muốn là cái gì? Nàng muốn là sống sót.
Thật ra nàng vốn đã tuyệt vọng rồi, là hắn lại cho nàng hy vọng. Hắn giúp nàng lại mặt, nàng chỉ là có một tia hoài nghi, trước khi xuống xe thử một lần, hắn quả nhiên ở lúc nàng lau mồ hôi cho hắn có khác thường. Nàng làm bộ say rượu thử dò xét tiếp, không nghĩ tới hắn thật sự... Đường Hoan kinh ngạc với việc Tống Mạch còn thích nàng, nói không có mảy may xúc động đó là giả, nhưng là xúc động thì như thế nào? Đây là mộng, Tống Mạch ngốc này không phải thật, nếu hắn thủy chung không chịu tin nàng không chịu muốn nàng, nàng cần yêu thích của hắn có tác dụng gì?
Vui vui vẻ vẻ chết cùng hắn, lại ở trên đường đến suối vàng làm đôi vợ chồng quỷ? Khi đó, hắn có thể hận nàng khiến cho hắn còn trẻ mà mất sớm hay không?
Nói cho cùng, đây thật sự chỉ là một giấc mộng, cho dù trong mộng tình cảm của hắn đối với là thật, không đến chết không đến tỉnh mộng, nàng vĩnh viễn không biết Tống Mạch thật sự là muốn như thế nào. Không biết, nhưng còn muốn bởi vì nhất thời xúc động đắm chìm ở trong mộng, thật sự sống mơ mơ màng màng?
Nàng không muốn.
Nàng muốn sống, nàng vừa mới mười tám tuổi, nàng là hái hoa tặc vừa xuống núi, nàng còn không có cơ hội ngắm cuộc sống rực rỡ bên ngoài, nàng không cần chết nghẹn khuất như vậy.
Sư phụ còn ở trên trời nhìn nàng, nàng không thể để cho bà một chuyến tay không, nàng không muốn để cho sư phụ nhìn nàng chết ở trong một cuộc tình hư vô.
Mặc dù hắn không chịu cho nàng, hành hạ liên tục lại làm cho thân thể đạt tới cực hạn, lúc hắn lại tạm dừng ép hỏi nàng thích hay không lúc nàng tiếp tục phủ nhận sau đó hắn trừng phạt dò tiến vào để chuẩn bị bắt đầu một vòng thẩm vấn đặc biệt mới, Đường Hoan vừa khẽ co giật vừa khóc oà: "Không thích, không thích, ta không dám thích..."
Tống Mạch ngây ngẩn cả người.
Vào lúc nàng bất ngờ đạt tới cao triều, hắn liền ngây ngẩn cả người, nàng ngay cả loại thời điểm này cũng không sửa miệng, vậy nàng khẳng định là thật sự không...
Suy nghĩ chưa dừng lại, nghe được nàng nói nàng không dám thích...
Hắn nhìn nàng. Thân thể nàng không thể động, tóc mai đã ướt đẫm, lúc trước vẫn còn là ẩn nhẫn rơi lệ, nhưng bây giờ là há mồm khóc lớn, khó coi cực kỳ.
Khó coi như vậy, lại làm cho hắn đau lòng vô cùng.
Tống Mạch rất nhanh bối rối cởi bỏ huyệt đạo cho nàng, nàng vẫn còn không nhúc nhích gào khóc.
Tống Mạch hoảng thật rồi, kéo người vào trong lòng, bất chấp vết thương bị nàng đụng phải một chút, hắn ôm chặt nàng an ủi: "Đừng khóc đừng khóc, ta không ép nàng ..." Tay nhẹ nhàng mà vỗ sống lưng trơn trượt của nàng.
Đường Hoan vẫn còn khóc, chỉ là cùng với đụng chạm dịu dàng của nam nhân, gào khóc của nàng dần dần trở thành nhỏ giọng khóc nức nở.
Tống Mạch thở phào nhẹ nhõm, lui ra sau để tiện nhìn nàng dễ hơn, thấy mắt nàng sưng như quả hạch đào, nhắm mắt yên lặng rơi lệ, hắn đau lòng lau cho nàng: "Đừng khóc, khóc nữa mắt sẽ không cần dùng rồi, yên tâm, ta không ép nàng nữa."
Đường Hoan quay đầu, tóc dài rũ xuống che khuất khuôn mặt, thanh âm xuống thấp không có phập phồng: "Ngươi đã ép xong rồi, còn muốn ép ta nói cái gì?"
Trả lời nàng, là trầm mặc dài đằng đẵng.
Không biết qua bao lâu, Tống Mạch vén tóc dài của nàng lên, lộ ra khuôn mặt vẫn còn ửng hồng của nàng. Hắn nhẹ nhàng sờ sờ, thanh âm nhẹ như sắp nghe không thấy: "Vì sao, vì sao không dám thích ta?"
Đường Hoan chậm rãi quay đầu, đôi mắt đang nhắm đối diện với hắn. Nàng cười khổ, "Tống Mạch, ngươi vẫn là không chịu tin ta, phải không? Không tin ta, cho nên ngay cả hỏi ta, cũng là do dự như vậy, bởi vì ngươi sợ ta tiếp tục soạn lời nói dối lừa ngươi, phải không?"
Tống Mạch chỉ là lặp lại câu hỏi của hắn: "Vì sao không dám thích ta?"
Đường Hoan ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn: "Ta làm sao dám thích ngươi? Sau khi đi vào giấc mộng, ngươi đối với ta một lần tốt hơn một lần, tốt như vậy, nếu ta thật sự thích ngươi rồi, còn có thể yên tâm thoải mái lừa ngươi sao? Nếu ta thật sự thích ngươi rồi, còn dám không kiêng nể gì dụ dỗ ngươi hoan hảo sao? Thật lòng đối xử với ngươi, sẽ không thể quyến rũ ngươi, như vậy một tháng sau, hai chúng ta đều phải chết. Dụ dỗ được rồi, thành công là thành công rồi, nhưng là giấc mộng tiếp theo ngươi lại không nhớ được ta, thống khổ như vậy, ngươi cũng biết chứ? Cho nên ta không dám thích ngươi."
"Sau đó ngươi khôi phục trí nhớ, ta không cần lo lắng ngươi quên ta, nhưng ta lại sợ ngươi nhớ lại lúc ban đầu ta, sợ ngươi không yêu ta, cho nên ta vẫn là không dám thích ngươi. Hiện tại, ngươi nhớ lại toàn bộ của ta, biết ta rốt cuộc là loại người gì, ngươi vẫn yêu ta như cũ, nhưng ta vẫn là không dám thích ngươi, bởi vì ta sợ sau khi tỉnh mộng ngươi không nhớ được ta, ta sợ nếu ta ở lại bên cạnh ngươi chờ ngươi tỉnh lại giải thích rõ ràng cho ngươi chờ ngươi nhớ lại lại yêu ta lần nữa, ngươi ngay cả cho ta cơ hội giải thích cũng không cho, lại giết ta một lần nữa. Tống Mạch, ngươi nói, dưới tình huống như vậy, làm sao ta dám thích ngươi?"
Tống Mạch cũng ngồi dậy, nghiêng người đối diện với nàng, ánh mắt rơi vào trên đám áo rách cùng một chỗ của nàng, nhặt lên nhẹ nhàng thưởng thức: "Ý của nàng là, những lời nàng nói kia đều là thật?"
"Nếu không phải thật, ngươi cho ta lý do ngươi nghi ngờ?"
Đường Hoan vừa khóc vừa cười, đã nói đến nước này rồi, hắn vậy mà còn không tin, "Tống Mạch, ngươi nói, nếu không phải thật, làm sao ta lần nào đến đều đến trong thân thể có khuôn mặt giống ta như đúc? Nếu không phải thật, vì sao chúng ta luôn có thể gặp được nhau? Ngươi nói đây là chín đời chân chân chính chính, vậy ngươi nói, dạng người gì có thể có loại thủ đoạn chín đời đều gặp được ngươi vậy? Ngươi nói ta là quỷ quái, ngươi đã tin tưởng quỷ quái, vì sao lại cảm thấy quỷ hồn sư phụ là lời nói dối ta bịa đặt?"
Tống Mạch trầm mặc không nói.
Đường Hoan cúi đầu, nhìn bàn tay của mình: "Tống Mạch, ngươi rất tốt với ta, tốt với ta như vậy, ta thật sự... Chẳng qua chúng ta nhất định hữu duyên vô phận, tỉnh mộng, là kết thúc. Tống Mạch, ngươi không tin ta không sao, nhưng đừng lấy mạng của ngươi ra nói đùa, vì nữ nhân như ta, không đáng. Chuyện lúc trước, ta thừa nhận ta là nữ nhân xấu xa, không nên đi hái ngươi, ngươi giết ta ta cũng là đáng đời. Nhưng trừ mơ ước thân thể của ngươi ra, trừ lừa thân thể của ngươi ra, ta không có làm chuyện khác có lỗi với ngươi, hai chúng ta không có thù oán, phải không? Tống Mạch, muốn ta đi, sau khi tỉnh mộng ta tự mình rời đi, không bao giờ trêu chọc ngươi nữa, mà ngươi sẽ quên ta, ngươi sẽ khôi phục cuộc sống vốn nên có của ngươi, hai chúng ta ai cũng không nợ ai, như vậy không tốt sao?"
Tống Mạch vẫn là trầm mặc.
Đường Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì, nhưng nàng thật sự nói thật rồi, nàng đẩy hắn: "Tống Mạch, ngươi tin cũng được không tin cũng được, ngươi nói một câu được không? Ngươi nếu không tin, ta cũng không nói thêm nữa, ta lập tức đi."
Tống Mạch nắm lấy tay nàng đang muốn rời đi, liếc mắt nhìn nàng: "Nàng muốn đi đâu?"
Đường Hoan giật mình, bởi vì ánh mắt đỏ ửng của hắn.
Tống Mạch khoác thêm áo ngoài cho nàng, mặc xong rồi, đứng ở trước giường nhìn chằm chằm nàng, "Người đâu, đưa bốn vò rượu đến, bổn vương muốn cùng vương phi đối ẩm."
"Tống Mạch!" Đường Hoan không thể tin trừng hắn, "Ngươi điên rồi? Bây giờ ngươi như vậy làm sao còn uống rượu?"
Tống Mạch âm u nhìn nàng chằm chằm: "Sao, ngươi sợ rồi? Sợ lát nữa lộ ra dấu vết, sợ bị ta biết ngươi là giả say, mục đích vì để cho ta tin tưởng tình ý chân thành của ngươi, để cho ta tin tưởng tất cả những lời dối trá của ngươi? Không cần sợ, nếu ngươi thật sự say, ta lập tức tin ngươi, ta lập tức muốn ngươi." Hắn sớm phải biết, nàng đã sớm nắm được hắn rồi, luôn có thể lừa gạt hắn tin tưởng nàng động tâm thật, lúc trước làm sao ngu như vậy, lại vẫn dễ dàng tin "lời trong lúc say của nàng"?
Đường Hoan còn muốn nói chuyện, Tống Mạch lại điểm huyệt đạo của nàng, vì thế nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thị vệ áo đen dâng lên vò bình rượu, trơ mắt nhìn hắn nhấc lên một vò ngửa đầu uống hết, trơ mắt nhìn hắn uống xong rồi lại đến trút cho nàng. Rượu mạnh thượng hạng dọc theo cổ họng lăn xuống, nàng muốn tránh cũng không được chỉ có thể theo bản năng nuốt xuống, từ cằm chảy tới ngực không nuốt nổi, còn có ở đỉnh đầu chảy ngược vãi ra, ép nàng nhắm mắt lại.
Như là người chết đuối, không bao giờ có thể suy tư nữa, nàng không chịu khống chế mà uống rượu hắn tự mình trút xuống, uống xong một vò đổi một vò khác.
Tống Mạch nhất định không biết, đừng nói hai vò, thêm hai vò nữa cũng không trút say được nàng.
Nhưng hắn muốn nhìn nàng say, vì mạng sống, nàng cũng chỉ có thể lại giả say. Khi hắn giải huyệt đạo, Đường Hoan sặc hai cái, rồi ngay sau đó xụi lơ ngã xuống phía sau.
"Nữ nhân xấu xa, ngươi say sao?" Tống Mạch ném cái vò, nắm cằm nàng hỏi.
Đường Hoan không có phản ứng.
Tống Mạch bóp cổ nàng, bóp đến sắc mặt nàng đỏ tía, nàng vẫn không có phản ứng.
Hắn buông tay ra, vỗ vỗ mặt nàng, cười hôn nàng: "Xem ra là say thật, ngươi đợi một chút, lát nữa ta sẽ muốn ngươi."
Đường Hoan nghe thấy tiếng hắn rời đi, bước chân có chút lảo đảo, là say sao?
Hắn đi làm cái gì, nàng sắp thành công sao? Nhưng nàng không nói nên lời trong lòng là cái loại tư vị gì.
Tiếng bước chân của hắn cũng không có rời khỏi căn phòng này, rất nhanh lại lộn trở về.
Đường Hoan nhắm chặt mắt, cái gì cũng không suy nghĩ. Nếu muốn lừa được người khác, phải trước lừa được chính mình, giờ nàng đang hôn mê, cái gì cũng không biết.
Tống Mạch đứng ở trước giường, nhìn chằm chằm nữ nhân dường như ngủ say, đẹp như vậy ngoan như vậy, đúng là không giống người thật.
"Nữ nhân xấu xa, ngươi nói đây hết thảy đều là mộng, cho nên ngươi không động tâm với ta, vậy ta không trách ngươi, đổi lại là ta, hẳn là cũng sẽ làm giống ngươi, chẳng qua là không biết có thể làm đến trình độ này của ngươi hay không... Ngươi làm cho ta muốn ngươi, ngươi nói sau khi tỉnh mộng chúng ta đường ai nấy đi, nghe qua cũng không tồi. Nhưng là, ngươi cũng thấy đấy, ta thích ngươi như vậy, sao ta nỡ quên ngươi? Cho nên, ta thà rằng chúng ta cùng chết, sau khi chết bất kể hận cũng được yêu cũng được, ít nhất ta còn nhớ rõ ngươi... Chết như thế nào? Đợi cho hết tháng không phải chết hay sao? Như vậy hơn mười ngày tiếp theo, ngươi sẽ hận ta, ta không muốn để cho ngươi hận ta. Giết ngươi? Ta càng không nỡ, cho nên, vẫn là ta chết đi, ngươi chỉ cần nằm mơ yên lành là được rồi. Yên tâm, nếu sau khi chết chúng ta còn có thể gặp nhau, chứng minh ngươi nói đều là thật, ta mặc ngươi đánh chửi, ngươi bảo ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, ta nhận lỗi với ngươi."
Hắn nâng một bàn tay lên đưa đến phía trên nàng, chuỷ thủ sắc bén ở bên trên nhẹ nhàng vẽ một cái, máu đỏ tươi liền ứa ra, tựa như nước nhỏ xuống mái hiên, từng giọt từng giọt nhỏ ở ngực nàng, nhuộm đỏ trung y mày trắng của nàng.
Hắn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mặt nàng.
Không phải chỉ có nàng biết nói, không phải chỉ có nàng mới biết diễn không một kẽ hở. Hắn cũng cùng nàng nói, hắn cũng cùng nàng diễn. Hắn đếm tới mười, nếu nàng vẫn không nhúc nhích, hắn sẽ tin nàng là say thật, tin cái cớ lần này của nàng, hắn liền muốn nàng, để cho nàng sống, thả nàng cũng thả chính mình, cho dù lấy lòng dạ độc ác của nàng, sau khi tỉnh lại rất có thể cho hắn một đao. Nếu nàng bởi vì khiếp sợ tỉnh lại, vậy thì nói lên nàng lại lừa hắn lần nữa, vậy hắn, không yêu nữa, nàng chính là một tảng đá, như thế nào cũng không hâm nóng được, hắn không yêu nổi.
Xúc cảm ấm áp trắng mịn, mùi máu tanh càng ngày càng đậm.
Đường Hoan nghĩ, Tống Mạch điên rồi.
Nàng không biết, hắn là đang dùng loại biện pháp này thử nàng say thật hay say giả, hay là thật sự không muốn sống chăng.
Tỉnh ư? Tỉnh hắn sẽ hoàn toàn không tin rồi.
Không tỉnh? Hắn chết, nàng cũng chơi xong rồi.
Đường Hoan vừa cười vừa khóc, sao nàng lại gặp nam nhân như vậy?
Tống Mạch điểm huyệt đạo trên cánh tay phải, lạnh giọng cười nhạo: "Ngươi quả nhiên lại gạt ta."
Đường Hoan mở mắt ra nhìn hắn: "Tống Mạch, ngươi nói vì sao ta không tiếp tục già vờ nữa?" Chống mình ngồi dậy, tầm mắt đảo qua, tay phải nhìn như vô tình mà đặt lên trên chuỷ thủ vừa mới bị Tống Mạch quăng đi.
"Ta không biết, chẳng qua ngươi nói cái gì, ta cũng không tin." Tống Mạch chú ý tới động tác của nàng, trong mắt hiện lên trào phúng. Cho dù hắn có thương tích trong người, chỉ cần hắn không muốn, nàng cũng đừng hy vọng đụng tới hắn.
Đường Hoan cúi đầu cười: "Ngươi không tin ta cũng muốn nói cho ngươi biết, ta giả say lừa ngươi, cũng là vì để cho ngươi tin tưởng lời nói của ta, bây giờ tỉnh, cũng là sợ ngươi chết thật, kéo theo ta cũng chết, chỉ là không nghĩ tới ngươi đang thử ta. Giờ đây, ngươi là không bao giờ chịu chạm vào ta nữa đi?"
Tống Mạch nhắm mắt lại: "Không tin, không chạm vào." Không yêu.
"Vậy như vậy, ngươi tin chưa?" Đường Hoan một dao đâm vào ngực, ngửa đầu, cười nhìn hắn: "Tống Mạch, như vậy, ngươi tin chưa? Ngươi đã muốn chết, ta liền chết cùng ngươi, chúng ta một mạng đổi một mạng. Chẳng qua ngươi yên tâm, làm quỷ, ta sẽ tránh ngươi càng xa càng tốt, nam nhân như ngươi vậy, ta không thể trêu vào."
Trong nháy mắt mặt Tống Mạch không còn chút máu.
Ngay sau đó, hắn vững vàng đỡ lấy nàng, điểm liên tục mấy chỗ đại huyệt của nàng, ở bên tai nàng nghiến răng nghiến lợi: "Lại là khổ nhục kế sao? Yên tâm, ta sẽ không khiến cho ngươi thất vọng, ta sẽ không để cho ngươi chết, ngươi biết võ công của ta cao bao nhiêu."
Đường Hoan nhắm mắt lại cười.
Gạt người gạt thành thói quen rồi, chính nàng cũng không phân rõ lần này có phải khổ nhục kế hay không.
"Tống Mạch, ngươi không biết đi, khổ nhục kế chỉ có tác dụng đối với người quan tâm mình, ngươi nếu là cứu sống ta, chứng minh ngươi vẫn còn quan tâm, như vậy, ta sẽ tiếp tục chê cười ngươi."
"Tùy ngươi, ta biết ta không thích ngươi là đủ rồi, để cho ngươi còn sống, ngươi mới biết được ngươi có bao nhiêu tự mình đa tình." Nói xong một câu này, Tống Mạch không để ý nàng nàng, lại nhanh chóng rút chuỷ thủ ra, chữa thương cho nàng.
Nữ nhân xấu xa này, nàng nhất định biết, hắn có thể cứu sống nàng.
Nàng nhất định biết, nàng như vậy, so với chính hắn bị thương còn đau hơn.