Chương 59: Tựu Kế
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 6140 chữ
- 2020-05-09 12:28:56
Số từ: 6131
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Đêm nay, Đường Hoan ngủ cực kỳ ngon.
Cái cảm giác thoải mái sau khi hưởng thụ sung sướng này, lại còn do một người nam nhân như vậy mang đến, không tự mình trải qua, tuyệt đối sẽ không hiểu được cảm giác ấy.
Khi tia nắng ban mai chiếu tới, nàng xốc chăn lên, nâng cánh tay lên trước.
Nhìn cánh tay trắng mịn của mình, đầu ngón tay trái ấn lên cánh tay phải, bắt đầu từ dưới nách, từng chút từng chút di chuyển lên trên.
Ngứa, cũng không giống như loại ngứa hắn tạo ra.
Nhắm mắt lại, trong đầu tự hiện lên cảnh tượng tối hôm qua.
Hắn quỳ xuống nằm sấp trên người nàng, đầu nghiêng về phía bên phải, nâng cánh tay của nàng, nhiệt tình như lửa, liếm lên trên, lần lượt ngậm đầu ngón tay nàng mút. Hôn xong bên phải rồi đến bên trái, sau đó từ cánh tay trái đi đến giữa, hơi thở sục sôi như hơi lửa phun lên trên da thịt mẫn cảm của nàng… Tay nàng đi theo đặt vào ngực, cầm nơi đó, giống như tối hôm qua nâng lên hắn ăn như vậy… Hắn vừa mút vừa bao lấy, còn ngại tay nàng cản trở, tự mình vuốt ve nhét vào trong miệng hắn, như là muốn một ngụm nuốt trọn nàng.
Nàng sờ eo bụng của mình, tối hôm qua thiếu chút nữa bị hắn bóp đứt.
Nàng nâng chân lên, thon dài cân xứng, hắn dường như lại quỳ giữa hai chân nàng, ôm một cái hôn đi hôn lại. Nàng giật giật ngón chân mượt mà, ánh mắt có chút mê ly. Hắn rốt cuộc thích nàng đến mức nào,mà ngay cả chân ngón tay cũng đối đãi như trân như bảo?
Cuối cùng, nàng cong chân lên, ngửa cổ ra sau, nhiệt tình như vậy điên cuồng như vậy càn rỡ như vậy…
Lại ẩm ướt rồi.
Giống như con mèo, nữ nhân lười biếng xoay người nằm nghiêng, để lộ đường cong xinh đẹp của mình trong nắng sớm.
Sư phụ nói, nữ nhân sinh ra đẹp như vậy, vì sao chỉ cho một người nam nhân xem? Nàng thì thích nhìn nam nhân vì thân thể của nàng mà mê muội, sau đó dùng thân thể của bọn họ, hầu hạ nàng, dâng cho nàng hưởng thụ.
Đúng vậy, hưởng thụ, Đường Hoan rất thích loại hưởng thụ này.
Mấy giấc mộng trước đó, nàng đều là ở vào thời điểm sung sướng nhất tiến vào giấc mộng tiếp sau, căn bản không có thời gian tìm hiểu kỹ loại tư vị này. Lâm Phái Chi từng hầu hạ nàng một lần, nhưng hắn chỉ hôn ngực nàng, làm sao so được với Tống Mạch điên cuồng tối qua? Lại nói, mặc dù trên thân thể thoải mái như nhau, trong lòng cảm giác lại không giống. Lần này Tống Mạch mặc dù là bị nàng kích thích, nhưng mà đó là hắn chủ động đè lên, để cho một nam nhân từng giết nàng hầu hạ toàn thân nàng hèn mọn như thế, tư vị đó, thật sự là thoải mái muốn chết.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động rất nhỏ, có người đứng ở cửa nội thất.
Hắn còn dám đi vào?
Đường Hoan nghi hoặc, ánh mắt rơi xuống cái áo ngay sát bên của hắn. Nàng hiểu rõ mỉm cười, kéo chăn che đến ngực, vai lộ một nửa, giả vờ ngủ.
Tống Mạch đứng trước cửa một lát, xác định bên trong không có tiếng động gì mới nhẹ nhàng vén rèm cửa lên, cực kỳ chậm chạp bước vào. Tối hôm qua lúc rời đi trong đầu là một mảnh hỗn loạn, quên mất mang xiêm y ra ngoài.
Không kìm được lòng nhìn về phía đầu giường đặt gần lò sưởi.
Liếc mắt một cái đã thấy ngay cánh tay trắng như tuyết của nàng.
Tống Mạch vội vàng thu hồi tầm mắt, bước chân càng nhẹ, khi hắn thấp thỏm đi tới trước giá sách, trên lưng đã chảy ra một lớp mồ hôi.
Nhị gia, chàng tỉnh rồi.
Đường Hoan kéo chăn lên, chỉ lộ ra đôi mắt ngượng ngùng nhìn hắn.
Ừm, nàng nằm thêm một lát đi, ta đi ra ngoài trước.
Tống Mạch dùng động tác vô cùng cứng ngắc mặc quần áo, cũng không quay đầu lại nói.
Đường Hoan không nói nữa, vụng trộm không chớp mắt nhìn nam nhân chạy thẳng tới cửa, cho đến khi hắn vén rèm lên muốn đi ra ngoài, nàng mới khe khẽ gọi hắn:
Nhị gia!
Tống Mạch cứng đờ, hơi nghiêng đầu,
Làm sao vậy?
Với dáng vẻ lạnh như băng này của hắn, vậy mà thực sự cho rằng người khác không nhận ra sao?
Đường Hoan ở trong lòng oán thầm, sau đó khi hắn quay đầu lại nhìn thì bối rối rụt vào trong chăn, chỉ có giọng nói rầu rĩ truyền ra ngoài:
Nhị gia, tối hôm qua, ta, ta rất vui…
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Mạch trong phút chốc đỏ ửng lên, giật giật khoé miệng nhưng không biết nên nói gì, chỉ biết vội vàng rời đi.
Phòng chính ở đằng trước, Tống Lăng còn chưa có tỉnh ngủ, ngay cả hắn vào phòng cũng không biết.
Nhìn đệ đệ đang ngủ say, Tống Mạch do dự có nên nói ra chuyện tối hôm qua hay không.
Không nói, trong lòng hắn khó chịu, hơn nữa sau khi nhị đệ gặp mặt nàng, tin rằng ít nhiều cũng có thể đoán ra. Nói, nhị đệ chắc chắn sẽ tức giận? Nhị đệ giận hắn thì không có vấn đề gì, nhưng mắng nàng thì làm sao bây giờ? Nàng không có sai, là hắn rất ngốc, không nghĩ ra cách không chạm vào nàng mà vẫn thuận lợi che giấu được.
Bị người nhìn chằm chằm lâu như vậy, chỉ cần không phải người quá ngu ngốc, vẫn có thể cảm giác được. Tống Lăng mở mắt, chỉ thấy đại ca nhà mình mặt ủ mày chau do dự đứng ở đằng kia, vẻ mặt áy náy. Trong lòng gã vui vẻ, đứng dậy nói:
Đại ca, huynh muốn nàng rồi?
Muốn
là tốt nhất, không cần gã tốn công.
Không có, nàng vẫn hoàn bích, chỉ là, nàng, nàng hiểu lầm ta là đệ, ta, ta…
Tống Mạch lập tức phủ nhận nhưng lời nói tiếp theo dù như thế nào cũng không nói được rõ ràng, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Lăng.
Nghe thấy hai người không có làm gì, trên mặt Tống Lăng lộ vẻ thất vọng, thấy Tống Mạch ấp úng, tâm tư gã vừa chuyển bèn suy đoán nói:
Đại ca không muốn nàng, nhưng đã chạm vào nàng rồi chứ? Ta đoán nhé, đại ca ôm nàng rồi? Hay là hôn nàng rồi?
Nhị đệ, ta thực sự không phải cố ý đâu, đệ nghe ta giải thích, ta…
Tống Mạch không muốn tiếp tục phạm thêm một sai lầm nữa, kiên quyết, quyết định ăn ngay nói thật. Nói cho cùng, là nhị đệ buộc hắn đi tới, hắn trong tình thế bất đắc dĩ đã chạm vào nàng, hắn ôm tất cả sai lầm lên người mình, chỉ cần nhị đệ đừng trách nàng, nhị đệ đánh hắn oán hắn như thế nào hắn cũng bằng lòng chấp nhận.
Tống Lăng làm sao có thể trách hắn đây?
Gã mỉm cười ấn người ngồi xuống trên đầu giường đặt gần lò sưởi, nhích tới gần bên cạnh Tống Mạch một chút, thấp giọng nói:
Đại ca huynh đừng có gấp, ta một chút cũng không tức giận, huynh cho rằng ta thật là vì để huynh hết hy vọng, vì khảo nghiệm tự chủ của huynh mới để huynh giả trang thành ta sao? Đương nhiên không phải, huynh là đại ca của ta, ta sao có thể không tin huynh? Đại ca, thật ra thì lời nói ngày đó ta nói bên cạnh núi giả đều là thật sự, huynh cũng thích nàng, vậy không cần đè nén mình, nhị đệ sẵn lòng chia sẻ nàng cùng huynh. Nàng không phân biệt rõ chúng ta, buổi tối chúng ta thay phiên qua đêm cùng nàng, chờ qua một thời gian dài sẽ nói cho nàng, nàng quen rồi, cũng sẽ chấp nhận. Đại ca, huynh cảm thấy chủ ý này thế nào?
Tống Mạch không thể tin những gì mình nghe thấy, mỗi một câu nói của Tống Lăng, áy náy trong lòng hành hạ hắn một đêm kia cũng nhạt đi một phần, cuối cùng hoàn toàn biến thành tức giận ngập trời. Thì ra là nhị đệ trăm phương nghìn kế khiến cho hắn tới gần nàng, chỉ là vì buộc hắn thừa nhận hắn thích đệ muội, buộc hắn muốn nàng, sau đó lại theo gã làm bậy?
Vậy dày vò tối hôm qua của hắn coi là cái gì? Nhị đệ đùa giỡn hắn sao?
Tống Lăng, ngươi là hạ quyết tâm không chịu đối xử một lòng với nàng sao? Cho dù ta và ngươi diễn trò khiến cho nàng chấp nhận ngươi rồi, ngươi cũng không chịu, có phải hay không?
Hắn đột nhiên nhảy xuống đất, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng vào đệ đệ
tốt
của hắn.
Đại ca tức giận…
Tống Lăng lùi ra sau một chút, cũng hỏi hắn:
Đại ca, vậy huynh thực sự bỏ được buông được nàng sao, cho dù thế nào cũng không chịu theo ta cùng đoạt lấy nàng?
Phải!
Tống Mạch giận dữ rống lên,
Tống Lăng, nếu tính ngươi chết cũng không thay đổi, bây giờ ta sẽ thay ngươi viết cùng cách thư, nàng là nữ nhân tốt, ta không thể hại nàng bị ngươi chà đạp!
Hắn giằng co lâu như vậy, còn không phải là vì khiến cho nàng thích nhị đệ, khiến cho nhị đệ đối xử tốt với nàng, vợ chồng hai người hòa thuận? Hắn hy vọng nhị đệ tốt, hy vọng nàng tốt, bây giờ nhị đệ chìm đắm hết thuốc chữa, làm sao hắn có thể tiếp tục nhìn nàng nhảy vào hố lửa? Hay là bị tự tay hắn đẩy tiếp?
Nam nhân nhìn chằm chằm Tống Lăng, tức giận đến cổ cũng đỏ lên.
Tống Lăng biết đại ca thực sự bị chọc tức rồi, gã không muốn bị đánh một cách vô ích, vội sửa lời:
Được được được, đại ca huynh đừng tức giận, huynh đã không chịu, vậy ta đối xử tốt với nàng là được, dù sao nàng đã bằng lòng sống cùng ta. Đại ca yên tâm, lần này ta nói chuyện giữ lời!
Lời hay chữ tốt thương lượng cũng vô dụng, gã đành phải sử dụng thủ đoạn khác, gã cũng không tin đại ca sau khi muốn nàng, còn có thể đúng lý hợp tình như vậy. Hừ, lần này gã chẳng những muốn cho đại ca muốn nàng, còn muốn đích thân vạch trần hai người để cho Hải Đường biết chân tướng! Nàng hoặc là không chịu nổi bị nhục mà chết, hoặc là thỏa hiệp hầu hạ hai huynh đệ bọn họ!
Nghĩ đến đây, Tống Lăng làm ra bộ dạng đứng đắn nhất thành khẩn nhất nhận lỗi với Tống Mạch, liên tục cam đoan về sau cải tà quy chính làm người tử tế.
Tống Mạch không tin gã.
Tống Lăng không có cách, chỉ lên trời thề:
Ta Tống Lăng thề với đại ca, về sau đối xử tốt với thê tử Trình Hải Đường, nếu có nửa phần khiến đại ca của ta không hài lòng, sẽ phạt ta bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được!
Tống Mạch lần này không có ngăn cản gã, lạnh lùng theo dõi ánh mắt gã:
Một lần cuối cùng, Tống Lăng, ta lại tin ngươi một lần cuối cùng. Nếu như ngươi không học tốt, ta chẳng những sẽ thả nàng rời đi, sau này nửa phân tiền cũng không cho ngươi, ngươi chờ tự sinh tự diệt đi!
Phất tay rời đi.
Tống Lăng
xuy
một tiếng, không biết ai để cho ai chờ đâu, đêm nay, qua một đem nay, xem đại ca còn dám to mồm hay không!
Lại nằm thêm một lát, Tống Lăng đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị về phía hậu viện bồi thê tử dùng điểm tâm, gã vẫn thật muốn biết tối hôm qua đại ca đã làm gì với nàng. Chẳng qua là, đi được một nửa, Tống Lăng lại quay trở về. Không được, gã không rõ đại ca ở chung với nàng như thế nào, vạn nhất bị nàng nhìn ra, kế hoạch buổi tối sẽ dễ dàng xảy ra biến cố, hay là sau khi chuyện thành lại làm nàng đi.
Đại ca, ban ngày gặp nàng, ta có chút chột dạ, hay là buổi tối mới qua nhé.
Tống Lăng sải bước vào thiên thính, chào hỏi Tống Mạch.
Tống Mạch
ừm
một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên:
Vậy ngươi bảo người ta đi qua nói cho đệ muội một tiếng, miễn cho nàng nghĩ nhiều.
Tống Lăng sờ sờ cái mũi, nhìn hắn cười, nở nụ cười nửa ngày không được đáp lại, bèn đi ra ngoài sai người.
Sau khi ăn xong, huynh đệ hai người cùng đi ra cửa hàng, chạng vạng mới trở về.
Bởi vì lấy được sự đồng ý từ chỗ Tống Mạch, lần này Tống Lăng đi thẳng đến hậu viện. Nhìn thân ảnh gã biến mất ở ngã rẽ, trong lòng Tống Mạch giống như bị cát chặn lại giống như bị kim đâm, đủ thứ cảm giác phức tạp khó tả sắp ép điên hắn rồi. Hắn sải bước vào nội thất, lôi một quyển tạp ký bình thường thích đọc nhất ra xem, nhưng xem nửa ngày, càng xem tâm càng phiền,
Bộp
, buông sách ra, đi đến bên hồ, cơm chiều cũng không định dùng.
Hậu viện, dùng xong cơm chiều, Tống Lăng nắm tay Đường Hoan, dịu dàng hỏi nàng:
Hôm nay ở nhà làm những gì, có nhớ ta không?
Đường Hoan ngượng ngùng vuốt ve lông trên móng vuốt của gã, cúi đầu mắng gã:
Ngày hôm qua còn như hũ nút, một ngày không thấy, giờ đã lại dịu dàng rồi.
Tống Lăng bị dáng vẻ này của nàng chọc cho trái tim ngứa ngáy, nhưng vì đại kế, đành phải tạm thời nhịn xuống, nới lỏng cổ áo nói:
Bảo Lập Hạ ra phía trước lấy chút đồ, sao đi lâu như vậy? Hải Đường, nàng đi ra ngoài nhìn một cái, xem nàng ta có phải trốn ở chỗ nào lười biếng hay không. Những nha hoàn này, nàng phải thắt chặt một chút, không thể nuông chiều các nàng một thân tật xấu.
Vâng, vậy chàng chờ, ta đi thúc giục một chút.
Đường Hoan mềm mại phối hợp với gã, vén rèm lên đi ra ngoài.
Tống Lăng nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra một bao thuốc bột đổ vào trong ấm trà, lắc lắc, cười đắc ý, kiên nhẫn chờ mỹ nhân trở về. Đường Hoan rất nhanh đã trở lại, Tống Lăng đứng dậy đón nàng, nắm tay nàng ngồi ở cạnh bàn, tự tay châm trà cho nàng:
Hải Đường vất vả rồi, uống chén trà nhuận cổ họng đi.
Nhị gia đối với ta thật tốt.
Đường Hoan đỏ mặt nhận trà, vừa muốn uống, thấy nam nhân nhìn chằm chằm vào mình, nàng xấu hổ xoay lưng:
Nhị gia đừng nhìn ta, chàng như vậy, ta cũng không tiện uống.
Được được, ta nhìn bên kia là được rồi chứ?
Tống Lăng biết nữ nhân xấu hổ, ngoan ngoãn quay đầu nhìn về phía khác.
Đường Hoan vẫn quay lưng về phía gã, một tay bưng trà một tay dùng ống tay áo che mình, lặng lẽ đổ nước trà vào trong áo. Chén trà nhỏ, nước trà cũng chỉ làm ướt được nửa ống tay áo, bởi vì cách xa Tống Lăng, đoán gã cũng không nhìn thấy. Hừ, dám bỏ thuốc ở ngay trước mặt nàng, gã có biết cái gì gọi là múa rìu trước cửa Lỗ Ban không? Lát nữa nếu như Tống Lăng muốn cưỡng ép nàng, Đường Hoan không ngại đánh gã ngất xỉu, rồi đi tìm vị Nhị gia giả kia
giải độc
.
Ồ, sao mùi vị nước trà này có chút là lạ nhỉ?
Đường Hoan buông chén trà, nghi hoặc hỏi.
Đương nhiên có chút là lạ, đây là ta rót cho nàng, uống vào có phải ngọt hơn trước hay không?
Tống Lăng cười nhìn nàng, thấy nữ nhân liếc gã một cái liền cúi đầu, gã nắm bả vai nàng, dịu dàng nói:
Hải Đường, ở trong phòng mãi cũng buồn, đi, thừa dịp trời còn chưa tối, chúng ta đi dạo trong vườn hoa một lát, hóng mát một chút.
Rốt cuộc gã muốn làm cái gì?
Đường Hoan rất tò mò, lấy cớ thay bối tử, theo Tống Lăng đi ra ngoài, âm thầm tính toán xem khi nào mới để cho dược lực phát tác. Theo chút mùi vừa rồi ngửi thấy, hẳn là loại qua chừng hai khắc đồng hồ mới phát tác.
Tống Lăng lại đưa nàng tới bên núi giả. Hai người ngồi xuống mặt ghế đá, nói chuyện với nàng một lát, Tống Lăng chợt vỗ đùi một cái:
A, suýt chút nữa quên mất, ta mua được mấy thứ tốt cho nàng, vừa rồi vội đi gặp nàng nên để quên ở nhà trước rồi, bây giờ ta trở về lấy. Hải Đường, nàng ở chỗ này chờ cũng không có ý nghĩa, không bằng đi dạo bên hồ một chút đi, quay lại ta tới chỗ đó tìm nàng!
Vừa rồi gã quan sát thấy đại ca ngồi ở bên hồ, không sai, bớt cho gã phải tìm cớ lừa người đến đây. Hiện tại để nàng đi qua trước, chờ hai người lăn lộn cùng nhau gã lại xuất hiện, đến lúc đó bắt kẻ thông dâm thành đôi, xem đại ca còn lùi bước thế nào.
Đường Hoan cũng nhìn thấy Tống Mạch, cho nên hiện tại Tống Lăng vừa nói như vậy, nàng liền hiểu được ý đồ của gã.
Nàng dịu dàng nhìn Tống Lăng, trong lòng có chút tiếc nuối, người có ý tứ như vậy, đáng tiếc chỉ là giả tượng trong mộng. Nếu là trong hiện thực cũng có một đôi huynh đệ song sinh như vậy thì thật tốt, nàng khẳng định có thể dụ dỗ bọn họ cùng nhau chơi đùa một hồi, hai Tống Mạch vây ở bên cạnh hầu hạ nàng, ngẫm lại đã thấy nhiệt huyết sôi trào.
Aiz, đáng tiếc…
Tống Lăng hỗ trợ như thế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay nàng có thể hái được Tống Mạch rồi. Về phần tính toán nhỏ nhặt của Tống Lăng… Nàng cũng không hơi đâu mà để ý.
Nhìn theo Tống Lăng đi xa, Đường Hoan bẻ một cành liễu, lả lướt đi đến bên hồ.
~
Bối tử: là loại áo khoác ngoài thuộc dạng cổ tròn cũng có thể là giao lĩnh cổ chéo, xuất hiện từ thời Đường, trở nên thịnh hành vào thời Tống Nguyên.
Tống Mạch đang tựa lưng vào cây liễu, ngẩn người nhìn mặt hồ.
Hắn thích nàng từ bao giờ? Hình như cũng bởi vì lần thân mật trong nước đêm đó, trong lòng hắn mới có ma.
Nhìn nàng, hắn cảm thấy nàng quen thuộc, ôm nàng,trong đầu hắn sẽ có ý niệm hoang đường nàng thuộc về mình. Đây rốt cuộc là vì hắn lấy cớ cho mình thích đệ muội, hay là trong xa xôi hắn đã thật sự cùng dây dưa với nàng?
Thôi, có thì thế nào? Nàng là đệ muội của hắn, cho dù nàng và nhị đệ cùng cách, lấy thân phận đại bá trước của hắn, hắn cũng không có cách nào thú nàng. Hơn nữa, trời cũng tối rồi, tính nhị đệ vội vã như vậy, chỉ sợ đã cùng nàng…
Tống Mạch thống khổ ngửa đầu, cái gáy dùng sức đập vào thân cây thô ráp phía sau, muốn dùng đau đớn trên thân thể để xoá bớt thống khổ trong lòng.
Hắn đem nàng cho một người nam nhân khác, nàng không bao giờ có thể là của hắn nữa!
Nàng…
Bộp
, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm đục.
Tống Mạch mờ mịt nhìn qua, trong bụi cỏ xanh biếc, có người ngã ở đó, nhìn quần áo, hình như là nữ nhân.
Tống Mạch nhíu mày, là nha hoàn nào ngất xỉu?
Đợi sau khi hắn tới gần thấy rõ khuôn mặt nữ tử, Tống Mạch khiếp sợ khựng bước chân, nàng, tại sao lại ở chỗ này?
Vừa mừng vừa lo, mừng là vì nàng vẫn chưa ở chung với nhị đệ, lo là thân thể của nàng!
Hải… Đệ muội, muội không sao chứ?
Hắn không dám tới gần, cách vài bước gọi nàng.
Nhị gia?
Đường Hoan nhẹ nhàng cọ xát mặt cỏ, vừa cởi xiêm y của mình, vừa quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mê ly thở gấp hổn hển:
Nhị gia, chàng nhanh như vậy đã trở lại.., ừm, Nhị gia, ta nóng quá, thật là khó chịu.., cả người chẳng còn sức lực… Nóng quá…
Nói xong, mở rộng áo, lộ ra áo ngực hồng nhạt bên trong.
Mắt thấy nàng còn muốn cởi tiếp, Tống Mạch cũng không còn cách nào đứng xem nữa, chạy tới ngồi xổm xuống, trước giúp nàng bọc thật chặt xiêm y, bàn tay to đặt lên trán nàng:
Đau đầu sao? Có phải bị bệnh hay không?
Ừm…
Đường Hoan nắm lấy tay hắn đặt về phía ngực mình, nhắm mắt lại cầu hắn:
Nhị gia, tay chàng mát quá, sờ ta, ừm, sờ ta giống như tối hôm qua vậy, ừm… Đừng trốn, Nhị gia tốt, ta khó chịu muốn chết…
Dựa sát vào cánh tay của hắn, nàng ngã trong lòng hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn sờ loạn, hai luồng đẫy đà trước ngực tì lên cọ cọ vào hắn, môi không ngừng cố gắng hôn lên cổ hắn.
Hải Đường, đừng như vậy, muội, muội có phải ăn phải thứ gì hay không?
Tống Mạch đẩy nữ nhân rõ ràng đang không bình thường này ra, một tay nhanh nhẹn ngăn cản hai tay của nàng tiếp tục cởi quần áo, một tay ấn bả vai nàng không cho nàng tới gần mình.
Đường Hoan khó nhịn giãy dụa, cánh tay không động đậy được, nàng vô lại ngã trên mặt đất, chen chân vào khoá chặt nam nhân, kẹp hắn cọ sát đi cọ sát lại, trong miệng trả lời mơ hồ không rõ:
Ăn cái gì? Không có.., ta chỉ uống trà chàng rót… A, Nhị gia, chàng mau ôm ta một cái, như vậy thật là khó chịu… Nhị gia, ta muốn chàng, còn muốn chàng hôn phía dưới ta, ngứa quá, chàng mau hôn nhẹ giúp ta… Nhị gia tốt, cho ta…
Nghe nữ nhân yêu mến nói trắng ra, chân nàng lại còn không ngừng ngoắc lấy hắn, thân thể Tống Mạch lập tức nổi lên phản ứng, dục. hỏa đốt người. Càng tăng lên có thể sánh bằng dục. hỏa, là lửa giận!
Nhị đệ vậy mà bỏ thuốc nàng!
Nàng cũng đã bằng lòng chấp nhận gã, tại sao nhị đệ còn có thể làm ra loại chuyện này!
Đây là đối xử tốt với nàng trong miệng nhị đệ, đây là hứa hẹn của gã sao?
Tống Mạch chợt ôm lấy người, ánh mắt lạnh như băng đảo qua đường đi, đi về phía ngược lại. Không thể trở về, theo như lời vừa rồi của nàng, nhị đệ hẳn là rất nhanh sẽ trở lại, trên đường hai người vô cùng có khả năng đụng phải. Chuyện cho tới bây giờ, hắn không có khả năng sẽ giao người cho nhị đệ, nhị đệ khẳng định không thuận theo, ầm ỹ lên khiến cho hạ nhân chê cười. Hắn mang nàng tránh một lát trước, chờ sức lực của nàng trở lại, ngày mai sẽ đưa nàng trở về Trình gia.
Hắn nghĩ thì đẹp đấy, nhưng nữ nhân trong ngực không phối hợp.
Bởi vì hai tay hắn đều bận rộn nên không có cách trói buộc được nàng, bàn tay nhỏ bé của Đường Hoan dễ dàng thò vào trong lòng hắn, sờ cổ hắn xoa lồng ngực hắn sờ lưng eo của hắn, sờ soạng khiến nam nhân nhiều lần thiếu chút nữa mất lực ngã xuống. Tống Mạch đầu đầy mồ hôi, thấp giọng cầu nàng đừng lộn xộn. Đường Hoan làm sao nghe lọt, không những không dừng tay, còn hất tung cái áo của hắn, môi cũng hôn lên.
Nhị gia, muốn ta, thật là khó chịu. ….
Nàng dùng sức mút lồng ngực rắn chắc của hắn, mút không ra, chỉ để lại vết đỏ khắp nơi. Tay trái thì sờ từ mặt đi xuống thắt lưng hắn.
Tống Mạch không có cách nào ngăn cản nàng lại không thể thật sự để cho nàng nắm được, nhìn bốn phía xung quanh, chạy thật nhanh về phía một bụi hoa cao hơn nửa người, sau đó ngồi xếp bằng ôm thật chặt người vào trong ngực, nắm tay nàng an ủi nàng:
Hải Đường nhịn một chút, nhịn một lát là được.., nghe lời…
Nhị gia, Nhị gia, nơi này cứng quá thoải mái quá…
Đường Hoan nhắm mắt lại, tay bị nắm lấy rồi, nàng dùng ngực cọ hắn, cái mông bên dưới cọ qua cọ lại vào cái vật tốt đang chống lên nàng kia, rõ ràng cảm nhận được hắn càng lúc càng lớn,
Nhị gia, chàng mau cho ta, ta muốn chết, khó chịu chết mất…
Hải Đường!
Tống Mạch không thể chịu được nàng cầu xin như vậy, dày vò hồi lâu, rốt cục vẫn là cúi đầu che kín môi nàng, một tay ấn thật chặt người vào trong ngực, một tay nâng mông nàng không cho nàng tiếp tục cọ hắn, ý đồ dùng biện pháp này giúp nàng nhịn xuống. Nhưng cứ như vậy, hắn cũng càng thêm cảm nhận được rõ ràng bộ ngực vừa lớn vừa mềm của nàng, còn có bộ mông tròn trên tay hắn kia càng ngày càng hấp dẫn hắn véo một cái. Từng màn tối hôm qua hắn cố ý quên lãng một lần nữa nổi lên trong lòng…
Ngón tay đột nhiên chạm phải một tia lạnh, Tống Mạch kinh hãi, chính là nữ nhân trong lòng lui về phía sau, đưa nơi đó đến trong tay hắn.
Nhị gia, tiến vào, cắm nơi đó của chàng vào. Tiến vào, ta muốn, thật là khó chịu.., chết mất…
Thừa dịp hắn thất thần, Đường Hoan né tránh miệng hắn, ghé vào lỗ tai hắn cầu xin gần như khóc.
Hải Đường…
Tống Mạch trán nổi gân xanh, hắn là thật sự chịu không nổi nàng như vậy.
Nhị gia, tiến vào, cầu chàng …
Đường Hoan biết hắn đã sắp sụp đổ rồi, bèn ngậm vành tai hắn mút đi mút lại. Mới mút được hai cái, nam nhân đột nhiên cởi quần nàng xuống, môi lưỡi cũng một lần nữa phủ đi lên. Đường Hoan mừng rỡ, giãy dụa muốn ngồi vào trên đùi hắn, dù sao nằm nghiêng như vậy không dễ làm chuyện. Nhưng lồng ngực nam nhân đè ép nàng thật chặt không cho nàng đứng lên, Đường Hoan đang nghi hoặc tư thế này hắn có thể đi vào tới đâu, bàn tay to của Tống Mạch không hề báo trước úp vào nơi đó của nàng, sau đó, một ngón tay thử thăm dò đâm vào.
Ưm…
Đường Hoan không tự chủ được ngửa đầu.
Tống Mạch sợ nàng đau, dừng một lát mới từ từ rút ra. Cắm vào, chỉ ở chỗ nông cũng không đi sâu vào, sau khi đi ra cũng không vội mà đi vào, mà là dọc theo cái khe kia lên xuống vỗ về chơi đùa, giống như tối hôm qua dùng lưỡi hôn nàng như vậy. Nàng khó chịu, nàng muốn để hắn đi vào, nhưng sao hắn có thể? Không nói tới tới thân phận, làm sao hắn có thể thừa dịp nàng mất đi lý trí mà muốn nàng? Tống Mạch cố nén, chỉ cần làm cho nàng trút ra, dược tính chắc hẳn sẽ giải được?
Đường Hoan muốn kháng nghị, nhưng thiên phú của nam nhân này cũng không tệ, làm vài cái đã nắm giữ kỹ xảo, hiện tại nàng căn bản không cần giả vờ, khó kìm lòng nổi vặn vẹo run rẩy ở trong lòng hắn . Hơn nữa, cho dù nàng muốn bảo hắn đổi thành thứ đó tiến vào, nàng cũng không có cách nào mở miệng. Tống Mạch dường như sợ nàng nói chuyện, ngậm lưỡi nàng không ngừng dây dưa, Đường Hoan bị hắn kích thích cả hai đầu trên dưới khiến nàng mịt mờ như đi trong rừng rậm, cũng sắp không phân rõ phương hướng rồi.
Nửa người trên bị hắn giam cầm, chỉ có chân vẫn còn tự do, cong lên lại duỗi ngang, duỗi ngang lại cong lên… Một đôi giày thêu gấm đỏ khó nhịn cọ sát cỏ xanh dưới chân, đạp lún một mảng… Động tác của nam nhân càng lúc càng nhanh, cặp chân nhỏ kia đạp cũng càng ngày càng nhanh, phát ra tiếng vang ma sát không cách nào hình dung, cùng xen lẫn trong tiếng nước đảo ngày càng rõ ràng.
Cho đến một lúc, có tiếng bước chân vội vàng chợt chen vào, tiếng nước im bặt lại.
Tống Mạch cứng đờ, nhị đệ đến!
Hắn vội vã muốn mặc quần áo cho nàng.
Đường Hoan mới không cần!
Mắt thấy sắp đến giây phút quan trọng rồi, làm sao hắn có thể dừng lại đúng lúc này chứ? Nếu muốn chơi, dứt khoát chơi lớn một chút mới được, dù sao khẳng định bây giờ Tống Mạch muốn ôm nàng trốn đi, vậy, vậy vừa trốn vừa muốn đi!
Quần, giầy ngay từ lúc giãy dụa vừa rồi đã rơi xuống, Đường Hoan cũng lười quản, trực tiếp giang chân ngồi ở trên đùi nam nhân, ôm cổ hắn tiếp tục cọ:
Nhị gia, Nhị gia đừng ngừng, ta còn muốn, cho ta mau lên!
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tống Mạch căn bản không có thời gian khuyên nàng, hơn nữa thần chí của nàng không rõ, nhất định cũng sẽ không nghe hắn. Ánh mắt nhìn quét một vòng, Tống Mạch dùng quần của nàng bao qua loa đôi giày thêu nhét vào giữa nàng và hắn, hai tay nâng bộ mông dính đầy ẩm ướt của nàng, đột ngột đứng dậy, khom lưng chạy về phía trước. Sắc trời tối sầm, phía trước có cây cối che lấp, chỉ cần hắn vòng đến núi giả bên kia, thì có thể né tránh nhị đệ đi về sân trước, đến lúc đó trốn vào thư phòng giả bộ ngủ là được.
Nhị gia, nhanh chút tiến vào…
Chờ sau khi hắn nâng người lên, Đường Hoan vừa kẹp chặt hai chân lấy thắt lưng hắn, vừa vặn vẹo.
Đừng lên tiếng!
Bộ ngực của Tống Mạch phập phồng kịch liệt, như bây giờ, hắn không có cách nào chặn miệng nàng rồi.
Vậy chàng tiến vào, ta sẽ không lên tiếng.
Đường Hoan nói đứt quãng, phía dưới để lên chuyển động vòng quanh cái vật vẫn còn chống lên của hắn kia.
… Cho nàng!
Tống Mạch vừa muốn tránh né người đuổi theo phía sau, vừa muốn nhìn chằm chằm con đường phía trước tránh cho bị vấp, căn bản không có tinh lực đối phó nàng, nghe nàng không ngừng cầu xin, hắn vừa sốt ruột vừa giận dỗi chuyển một bàn tay đến giữa hai chân nàng, vươn một ngón tay đưa vào. Bởi vì hai người đều đang xóc nảy, một cái đưa vào này đưa không có nắm giữ tốt độ mạnh yếu, sâu.
Có chút đau, nhưng là quá kích thích!
Không để ý nam nhân ngu ngơ trong chốc lát, Đường Hoan cắn hắn hơi mở rộng vạt áo, ôm cổ hắn tự mình chuyển động lên xuống. Loại động tác này rất cần thể lực, nhưng khó có khi gặp được nam nhân cường tráng như vậy, khó có khi gặp được loại kích thích vụng trộm bị người đuổi theo như thế này, làm sao Đường Hoan có thể mất hứng ở trên người mình? Chân đã mỏi nhừ, nàng vẫn kẹp lấy thắt lưng hắn kẹp lấy tay hắn thật chặt, không để cho mình ngã xuống.
Tống Mạch sức lực đúng là lớn, nhưng ôm một người như vậy, khẳng định chạy không bằng Tống Lăng. Khi chạy đến gần núi giả, hai bên đã rất gần rồi, hoàn toàn là nhờ bóng đêm mới có thể che giấu khuôn mặt.
Nhìn bóng dáng chật vật mơ nhạt phía trước, Tống Lăng biết rõ còn cố hỏi:
Đằng trước, mau dừng lại cho ta, có gan ở bên ngoài làm loại trò này, sao không có can đảm lộ diện!
Nhị gia, mau trốn đi, đừng để cho đại ca thấy chúng ta!
Đường Hoan sắp không được, nhưng vẫn không quên tiếp tục diễn trò, thở gấp thúc giục Tống Mạch. Nàng cần hắn thả nàng xuống, cần hắn dùng lực làm nàng, về phần bị Tống Lăng bắt được thì làm sao bây giờ, bây giờ nàng không có tâm tư nghĩ tới, dù sao nàng đã bắt được trái tim Tống Mạch, không sợ hắn chạy trốn.
Tống Mạch cũng không duy trì được nữa rồi, vội vàng chạy vào núi giả, ở trong núi đá hình thù kỳ quái tìm kiếm chỗ ẩn thân.
Thật vất vả tìm được rồi, hắn ôm nàng nhảy qua. Biết nàng sắp đến rồi, đồng thời cũng sợ nàng lại phát ra âm thanh, Tống Mạch hơi đặt ở trên người nàng hung hăng ngăn chặn miệng nàng, ngón tay liên tiếp rút ra làm vài lần thật sâu, mong đợi giải dược tính của nàng sớm một chút. Nàng an phận rồi, hắn lập tức đi ra ngoài ngăn lại Tống Lăng, chỉ cần không bị Tống Lăng nhìn thấy hai người như vậy, việc này có thể toàn vẹn trôi qua.
Ha ha, lúc này còn không quên làm chuyện đó, lá gan thật sự là không nhỏ nhỉ, đi ra, Nhị gia tâm tình tốt, có lẽ sẽ tha cho các ngươi một lần.
Giọng nói Tống Lăng đột nhiên truyền đến, Đường Hoan căng thẳng trong lòng, vừa vặn bị hắn đặt trong chỗ tuyệt diệu, nức nở một tiếng, run rẩy trút ra.
Tống Mạch cứng ngắc cả người, cuối cùng, vẫn là tránh không thoát sao?
Chợt, trong bóng tối lần lượt truyền đến tiếng nam nhân kinh hô cùng tiếng
bụp
trầm đục, ngay sau đó không có tiếng động gì nữa, thay vào đó là khoảng im lặng khá dài không nên có.
Trong lòng trào lên bất an khó hiểu, Tống Mạch bỏ nữ nhân không ngừng thở dốc trong lòng xuống, chạy về phía bên kia.
Hắn thấy một người nằm úp sấp trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Nhị đệ!
Tống Mạch nóng lòng tới đỡ gã, bàn tay chạm đến đầu Tống Lăng, thì chạm phải một mảng ấm nóng.
Hết sức khiếp sợ hoảng hốt, hắn nghe thấy giọng nói suy yếu của nàng:
Ngươi gọi gã là nhị đệ, ngươi, ngươi là, đại ca?
~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thần
trợ công
tốt nhất đã ngã xuống …
Ngày mai Hoan Hoan muốn khiêu chiến linh đường h, tiết tháo hoàn toàn rơi mất, mọi người thận trọng mua ha ~
Các bạn có đoán được Hoan Hoan dùng cách gì khiến cho Tống Mạch đáp ứng h vào lúc này không ~