Chương 67: Bên trong xe


Số từ: 5275
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Ngày du sơn đó, Tống Mạch dậy thật sớm thu xếp ổn thoả, bưng nước trong đi vào, đánh thức Đường Hoan rửa mặt chải đầu, sau đó ngồi ở gian phụ chờ nàng thay xiêm y.
Hắn chuẩn bị cho nàng là áo bào cổ tròn vải mịn màu xanh trúc, suy cho cùng là thân phận chủ tớ, không tiện để cho nàng quá mức rêu rao.
Bên trong truyền đến tiếng nàng rửa mặt, Tống Mạch đứng dậy, ánh mắt chờ mong quăng về phía nội thất.
Tiếng nước dừng lại, ước chừng sau nửa khắc đồng hồ, nàng cuối cùng cũng đi ra ngoài.
"Thế nào, ta dễ nhìn..."
Đường Hoan đẩy rèm ra, đang muốn khoe Tống Mạch, nhưng mà khi thấy rõ nam nhân đang đứng bên kia, kinh ngạc đến tắt tiếng.
Nhiều giấc mộng như vậy, không nhắc tới thân phận thôn dân, đồ tể.. kia, cho dù là Trạng Nguyên, người buôn bán sau này, Tống Mạch đều chưa từng mặc màu sắc quá tươi sáng, đều là những màu xanh đen, đen, xám.., kết hợp với khuôn mặt nghiêm túc của hắn, cho người ta cảm giác đó là trầm ổn trong trẻo lạnh lùng. Nhưng là hôm nay, hắn lại chọn một thân áo bào lụa Hàng màu xanh lơ, búi tóc trên đầu dùng một cây trâm bạch ngọc cố định lại, ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, thay đổi trong trẻo lạnh lùng trước kia, đúng là phong lưu phóng khoáng, tao nhã không nói nên lời.
Sau kinh diễm ngắn ngủi, Đường Hoan ghen tị.
Hắn mặc là tơ lụa, của nàng là vải mịn. Hắn cài là trâm ngọc, nàng buộc là khăn xanh. Hắn là thiếu gia, nàng là gã sai vặt hầu hạ người!
Tống Mạch cũng rất vừa lòng nàng ăn mặc như vậy, thanh tân linh động, trừ...
Hắn khụ khụ, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Nàng, ta chuẩn bị cho nàng băng lụa trắng, nàng không thấy sao?"
"Thấy, cái đó dùng để làm gì?" Đường Hoan đi đến trước người hắn, ôm lấy thắt lưng hắn tựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Thiếu gia, ta như vậy ưa nhìn không?"
Tống Mạch hơi lắp bắp: "Ưa…ưa nhìn, chỉ là..." Vì sao nàng không bó ngực? Trước ngực phình như vậy, người khác liếc mắt một cái là nhìn ra nàng là thân nữ nhi rồi, dù sao nam nhân có thể lớn lên xinh đẹp như nữ nhân, nhưng ngực khẳng định không có phình như vậy.
Đường Hoan cố ý không thấy nghi hoặc của hắn, cười trêu ghẹo hắn: "Ta mặc thành như vậy thiếu gia còn khen ta ưa nhìn, thiếu gia sẽ không phải cũng thích nam nhân chứ?"
"Bậy bạ!" Tống Mạch lạnh mặt, mượn cỗ khí thế này, nghiêm trang nói: "Lụa trắng kia là dùng để bó ngực, nàng vào trong quấn lên, tránh cho bị người nhận ra."
"A, có thể nhận ra sao?" Đường Hoan cúi đầu đánh giá chỗ đó, còn tự sờ sờ, so sánh cùng lồng ngực của Tống Mạch một chút, mờ mịt hoang mang: "Cũng được mà, chỉ phình hơn của chàng một chút thôi. Hơn nữa, người khác ai như thiếu gia, vừa đi lên đã nhìn chằm chằm vào nơi này của người ta." Xấu hổ liếc hắn một cái.
Nàng bảo cái đó là chỉ phình một chút xíu?
Người khác nếu thực sự tưởng nàng là nam, vậy cũng là coi nàng thành nam nhân có bộ ngực như hai cái...bánh bao!
Tống Mạch rất muốn tức giận, nhưng lại không nhịn được cười. Năm đó Tiểu Ngũ vì giả trang thành nữ nhân mà buộc bánh bao, nay lại muốn giả trang nam nhân mà đè ép "bánh bao".
Hắn đỡ bả vai nàng đẩy người vào trong phòng: "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, thu thập xong sớm một chút, tránh cho những người đó chờ lâu nói nhảm."
Đường Hoan bất đắc dĩ, đành phải quấn kiêu ngạo của mình lại.
Dùng xong điểm tâm, Tống Mạch để cho Đường Hoan ra trước cửa xe ngựa chờ hắn, hắn đến trong phòng lão thái thái tập trung cùng huynh muội Đặng gia. Mọi người hàn huyên một lát, lão thái thái tự mình đi ra tiễn bọn họ, đi tới cửa, trước tiên nhìn thấy một gã sai vặt cao gầy đứng trước chiếc xe ngựa đầu tiên, càng nhìn càng tuấn tú.
Lão thái thái chưa từng thấy Đường Hoan, Đặng Uyển đã sớm nhận ra rồi, nhìn về phía Đặng Huy, hất hất cằm về phía lão thái thái.
Đặng Huy hiểu ý, kinh ngạc hỏi Tống Mạch, "Biểu ca, huynh dẫn theo nha hoàn ra cửa cũng không có gì, làm sao lại để cho nàng ăn mặc thành như vậy? Chẳng ra thể thống gì cả."
Tống Mạch mỉm cười, không đợi lão thái thái hỏi, vẫy tay với Đường Hoan, bình tĩnh giới thiệu nói: "Tổ mẫu, đây là nha hoàn trong phòng cháu Tiểu Ngũ, hôm nay Lục An thân thể không thoải mái, bên người tôn nhi trước mắt chỉ có Tiểu Ngũ hầu hạ chu đáo nhất, lần này để cho nàng đi theo. Tổ mẫu yên tâm, Tiểu Ngũ làm việc trầm ổn gan dạ, bên ngoài chẳng những có thể đảm đương nam tử, nếu biểu muội có chỗ nào không tiện, Tiểu Ngũ cũng có thể giúp đỡ, đáng tin cậy hơn những nha hoàn kia nhiều."
Đường Hoan quy củ hành lễ với lão thái thái: "Tiểu Ngũ ra mắt lão thái thái, lão thái thái yên tâm, Tiểu Ngũ nhất định sẽ chăm sóc thật tốt biểu cô nương."
Lão thái thái bị cách ăn mặc này của nàng chấn động ngây người.
Tống Mạch nhân cơ hội vẫy tay ý bảo Đường Hoan lui đến trước xe, tiếp theo bước xuống bậc thang, cười chào từ biệt với lão thái thái: "Vậy tổ mẫu ở nhà nghỉ ngơi, chúng cháu lên đường đây." Nói xong, không cho lão thái thái cơ hội dây dưa, đi trước lên xe ngựa, thuận tiện cũng gọi Đường Hoan đi vào.
Chuyện cho tới bây giờ, lão thái thái cũng không cách nào nói cái gì nữa, hung hăng liếc mắt trừng Phương thị một cái, quay đầu dặn dò Đặng Uyển dọc đường cẩn thận.
Đặng Uyển mang theo nụ cười khéo léo lên xe, buông xuống màn xe, mới oán hận nắm chặt khăn tay. Nàng tự nhận xinh đẹp hơn nha hoàn kia, tại sao Tống Mạch lại cứ coi trọng nàng ta?
Ngoài xe Đặng Huy cưỡi ngựa, một thân cẩm bào đỏ thẫm đi theo bên cạnh xe ngựa Đặng Uyển, từ xa nhìn lại vừa giống tân khoa trạng nguyên dạo phố, lại giống như chú rể nhà ai đón dâu, một đường hấp dẫn vô số ánh mắt.
Hai chiếc xe ngựa rất nhanh đã chạy ra khỏi cổng thành, một đường chạy về phía tây đi Tê Hà tự.
Quan đạo dù có bằng phẳng hơn nữa, xe ngựa dù ổn định hơn nữa, cũng sẽ có chút xóc nảy. Đường Hoan vốn ghé vào bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, vừa lắc lư lắc lư liền thành thành thật thật ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc khác thường, giống như đang chịu đựng cái gì.
Tống Mạch lo lắng hỏi nàng: "Làm sao vậy?"
Đường Hoan liếc hắn một cái, mặt chậm rãi đỏ, mấp máy môi nhưng không lên tiếng.
Tống Mạch nhiều lần ngồi xe ngựa, có kinh nghiệm, rất nhanh đã nghĩ đến một loại khả năng. Hắn đẩy rèm cửa sổ ra nhìn nhìn bên ngoài, thấp giọng trấn an nói: "Đi thêm ba khắc nữa là có thể đi ngang qua một quán trà, nàng nhịn một chút, đến lúc đó chúng ta dừng lại ở bên đó." Trên mặt cũng có chút đỏ.
Biết hắn hiểu lầm, Đường Hoan nhỏ giọng than thở: "Ta không muốn đi vệ sinh, ta.. ta..."
Đã đoán sai?
Tống Mạch kinh ngạc nhìn nàng: "Vậy là thế nào?"
Đường Hoan cúi đầu, chỉ chỉ ngực mình: "Nơi này khó chịu, bị cọ khó chịu."
Sửng sốt một hồi lâu, Tống Mạch mới phản ứng lại, mặt càng đỏ hơn. Nhưng lần này hắn chưa từng có kinh nghiệm tương tự, không thể giúp nàng, sau một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: "Làm sao có thể bị cọ? Chất vải ta chọn là loại mềm nhất mịn nhất, nàng… cuốn quá chặt?"
"Ừm, không cuốn chặt sẽ rơi xuống, như bây giờ, đứng im thì được, vừa đi đường hoặc là xóc nảy, hai chỗ.. hai chỗ kia liền bị cọ khó chịu, không thoải mái." Đường Hoan vẫn cúi đầu như trước, ngón tay vân vê hoa văn lá lan trên vạt áo, khóe miệng mang theo nụ cười nam nhân khó có thể phát hiện. Khó được lớn lên tốt như vậy, cuốn lên không phải rất đáng tiếc sao? Hơn nữa như vậy đúng là không thoải mái, trách không được sư phụ nói nữ nhân dáng người càng tốt, nữ giả nam trang lại càng không dễ dàng.
Rèm cửa sổ đã buông xuống, Tống Mạch lại vẫn duy trì tư thế quay đầu nhìn cửa sổ như trước. Cũng không biết hắn nhìn thấy cái gì ở trên rèm nhỏ màu sắc bình thường này, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đỏ, giọng nói cũng có chút run rẩy rồi: "Vậy, vậy nên làm cái gì bây giờ?"
Đường Hoan nói chuyện thanh âm yếu ớt như muỗi: "Ta . . . ta muốn tháo nó xuống."
Tháo xuống? Vậy thì phải cởi áo, ở trong xe, ở bên cạnh hắn cởi áo...
Tống Mạch tim đập như nổi trống. Tuy nói đời trước đã nhìn đã hôn đã sờ, đời này nhưng còn chưa chạm qua, nàng kề bên gần như vậy, hắn sợ mình không nhịn được. Nhưng nàng khó chịu, hắn cũng không thể bởi vì không muốn để cho người khác chú ý tới bộ ngực của nàng mà để cho nàng khó chịu nhỉ?
"Ta xoay sang chỗ khác." Hắn khàn khàn nói.
Đường Hoan vội kéo tay hắn, đầu gục xuống đất càng thấp, thanh âm càng nhỏ, nói một lần Tống Mạch cũng không nghe được rõ ràng, đến gần nàng một chút, mới nghe rõ : "Ta … ta không có mang theo cái yếm ra ngoài."
Trong đầu Tống Mạch ầm ầm một mảng, hắn nghe được thanh âm đần độn của mình: "Vậy . . . vậy làm sao bây giờ?"
Đường Hoan nắm tay hắn, ở trên mu bàn tay hắn vẽ lung tung lên, ngượng ngùng lại xấu hổ: "Ta… ta vẫn muốn cởi xuống, nơi đó, nơi đó quá… quá mềm, bị cọ có chút đau. Cũng may… may ở bên trong còn có áo lót, cho dù không mặc yếm, bên ngoài…bên ngoài hẳn là không nhìn ra."
Quá mềm...
Tống Mạch bắt lửa toàn thân. Hắn biết nàng nói là sự thật, bởi vì hắn từng ngậm nơi đó ở trong miệng, cắn sâu hút sâu, nàng đều sẽ cầu hắn mau buông ra, hoặc là không tiếng động che lại nơi đó không cho hắn ăn.
Nhưng làm sao hắn có thể yên tâm nàng không mặc yếm đi lại bên ngoài?
Tống Mạch muốn tìm một biện pháp một công đôi việc, tìm không thấy.
Không tháo xuống, nàng đau, tháo xuống...
Thôi, vẫn là thân thể quan trọng hơn. Tống Mạch rời khỏi giường thấp, đến ngồi xổm trước người nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm màn xe khẽ đung đưa phía trước, thanh âm khàn khàn: "Nàng . . . nàng làm đi, ta trông cho nàng rồi, yên tâm."
"Ừm."
Đường Hoan cũng rời đi ngồi ở giường thấp, quỳ gối sau tấm lưng rộng rãi của nam nhân, mặt hướng phải cởi áo tháo thắt lưng. Quan đạo uốn lượn ở giữa gò núi, xe ngựa chạy bên phải, bên phải tuyệt đối sẽ không có người đi qua. Đường Hoan đương nhiên không quan tâm có bị người vô ý liếc thấy mình hay không, nhưng một nữ nhân bình thường, đều sẽ lựa chọn tư thế này nhỉ?
Tháo dây lưng trước, lại nâng tay cởi nút buộc dưới vai phải, cởi ra, trường bào từ đầu vai trượt xuống, rơi ở trên xe ngựa, phát ra tiếng vang nhè nhẹ. Kế tiếp là áo lót lụa mịn mỏng manh, nam nhân này ở bên ngoài bất đắc dĩ ấm ức nàng, ở bên trong vẫn là rất thương nàng, chuẩn bị quần áo lót cho nàng đều là chất liệu tốt. Đường Hoan nhẹ nhàng cởi áo lót ra, lộ ra nửa người trên như mỹ ngọc của mình.
Ba ngàn sợi tóc đen búi lên đỉnh đầu, phía dưới có chút tóc lộn xộn không thể búi lên, xoã tung thả xuống cái gáy trắng ngần thon dài, càng nổi bật lên da thịt trắng nõn trơn bóng kia. Hai cánh tay trắng như tuyết mảnh mai cân xứng, eo nhỏ uyển chuyển có thể nắm bằng một bàn tay, chỉ có đôi vú ngạo nghễ ưỡn lên kia, đáng thương cực kỳ bị tầng tầng lụa trắng che lấp.
Sư phụ nói, trân bảo là dùng để ngắm, món ngon là dùng để đến ăn, người đẹp... là dùng để làm cho nam nhân hung hăng yêu thương.
Nàng quay đầu nhìn nam nhân, ánh mắt dừng ở vệt đỏ hiện ra trên mang tai hắn, nhìn lại tốt đẹp của mình một chút, chỉ cảm thấy không cho hắn nhìn một chút, quả thực là phí của trời.
Rút ra lụa trắng cài ở một bên, một vòng một vòng gạt ra, cuối cùng cũng được thả lỏng, Đường Hoan thoải mái mà thở dài.
Kế tiếp, nên không cẩn thận ngã sấp xuống không? Nhưng xe ngựa không có xóc nảy, lấy cớ này có chút gượng ép rồi.
Đang nghĩ tới, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, so sánh với bước chân thớt ngựa kéo xe, nhẹ nhàng vô cùng.

Mau mặc quần áo lên." Tống Mạch thấp giọng thúc giục nàng.
"A? Đã xảy ra chuyện sao?"
Đường Hoan ra vẻ khó hiểu, lời còn chưa dứt, trên người đột nhiên bị người dùng áo choàng qua loa quấn lấy, ngay sau đó đã bị nam nhân che thật kỹ vào trong lòng của hắn, ngay cả đầu đều chôn ở dưới áo bào của hắn. Đường Hoan ưm ưm giãy dụa, vừa muốn hỏi, tiếng Đặng Huy cố ý đè thấp truyền vào, "Chậc chậc, Tống Mạch ngươi cũng thật biết hưởng thụ, ở nhà không muốn đủ, còn muốn ở trên xe bắt nạt mỹ nhân sao?"
Gã dùng quạt giấy khều rèm cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú rêu rao bu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân bị Tống Mạch ôm trong ngực. Bởi vì Tống Mạch ngồi xổm quay lưng về phía gã, nửa người trên của nữ nhân kia đều bị thân hình hắn che, chỉ có một đôi chân dài duỗi ra ngoài, dưới vạt áo bào màu xanh trúc lộ ra một đoạn quần lót màu trắng, xuống phía dưới là đôi chân nhỏ đeo giày kia.
Đặng Huy kéo căng cổ họng. Làm sao từ trước đến giờ gã không biết, để cho nữ nhân mặc nam trang vào, khi làm chuyện đó, chỉ là nhìn thôi đã có một phen tư vị khác?
Thật sự là hâm mộ chết Tống Mạch rồi!
Tống Mạch lại hận không thể giết gã!
"Nếu biết ta bận rộn, sao ngươi còn không đi?" Hắn nghiêng đầu nhìn gã, giọng điệu lạnh như băng.
"Được được, ta đi, ta đi, chẳng qua ta khuyên ngươi kiềm chế một chút, đừng khiến cho tiểu cô nương đi đường không nổi, truyền ra ngoài..."
"Cút!"
Cùng với tiếng rống giận không chút lưu tình của nam nhân, Đặng Huy lưu luyến thu lại quạt giấy, hạ rèm cửa sổ xuống, che đậy cảnh xuân bên trong.
Thiếu gia không kêu dừng xe, xa phu cũng chỉ đành giả câm vờ điếc tiếp tục vững vàng đi về phía trước. Đặng Huy giục ngựa vụng trộm đi theo một lát, hồi lâu không nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh, biết Tống Mạch phát hiện rồi, buông tiếng thở dài tiếc hận, phẫn nộ quay lại bên cạnh xe ngựa của muội muội.
"Ca ca, huynh đi làm cái gì vậy?" Đặng Uyển vén lên một góc rèm cửa sổ, nghi hoặc hỏi.
"Không làm cái gì, muội ngồi yên đấy đi." Đặng Huy cố ý tụt lại phía sau một chút, tránh đi tầm mắt của Đặng Uyển, sau đó không kiêng nể gì nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa phía trước, ở trong đầu tưởng tượng cảnh tượng nóng bỏng bên trong. Không được, đêm nay hắn phải tìm ngay một nha đầu thử xem.
Bên trong xe.
Nam nhân tức giận vẫn là rất dọa người, Đường Hoan ngoan ngoãn nằm trong lòng Tống Mạch, xung quanh tất cả đều là hương vị chỉ có duy nhất trên người hắn, quen thuộc lại dễ ngửi.
"Tống Mạch, ta… bị gã nhìn thấy không?"
"Không có."
"Vậy sao chàng còn tức giận? Doạ ta rồi." Đường Hoan đẩy đẩy, từ trong xiêm y của hắn chui ra, mắt to có chút sợ sệt nhìn hắn.
Tầm mắt của Tống Mạch xẹt qua cổ vai nàng vô ý lộ ra, dừng một chút, ôn nhu nói: "Được, ta không giận, ta đỡ nàng đứng lên, mau mặc vào đi."
Đường Hoan ôm hắn không động, con ngươi đảo vòng, nhỏ giọng nhận sai: "Đều là ta không tốt, nhất định đòi ra ngoài cùng chàng. Nếu ta ngoan ngoãn đợi ở nhà, sẽ không xảy ra chuyện như vậy làm cho chàng mất hứng."
Thật biết giả vờ ngoan!
Tống Mạch nở nụ cười, hôn nhẹ cái trán nàng, cố ý trêu chọc nàng: "Đúng vậy, nếu Tiểu Ngũ luôn hiểu chuyện giống như vậy giờ thì thật là tốt. Như vậy đi, một lát nữa đến chân núi, ta bảo xa phu đưa nàng trở về trước? Vừa vặn nàng, bên trong không tiện."
"Ta không quay về!" Đường Hoan lập tức trừng hắn, giãy ra một cánh tay muốn véo hắn.
Tống Mạch vội nắm lấy tay nàng, quay đầu dỗ nàng: "Đừng quấy rối, mặc xiêm y trước đã!"
"Vậy chàng buông ra? Chàng ôm chặt như vậy, ta mặc như thế nào chứ?" Đường Hoan ở trên đùi hắn xoay đến xoay đi.
Tống Mạch lập tức buông nàng ra, đưa lưng về phía nàng mà ngồi.
Đường Hoan hừ một tiếng, bắt đầu mặc quần áo lên người, sau một lúc loạt xà loạt xoạt, rầu rĩ nói: "Mặc rồi, chàng quay lại đây đi."
Tống Mạch nhẹ nhàng thở ra, xoay người nhìn nàng, "Lần sau thật sự không dám lại mang nàng..." Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên nhào tới, hắn theo bản năng đỡ được nàng, hai người cùng nhau ngã ra phía sau. Bởi vì không gian bên trong xe không lớn, lúc ngã nhào hắn gập chân lên một cách tự nhiên, chờ hắn lấy lại tinh thần, nữ nhân đã dạng chân ngồi ở ngang hông hắn, hai tay đè xuống bả vai hắn, trên mặt đỏ rực một mảnh lại vẫn lớn mật nhìn chăm chú vào hắn như trước, "Tống Mạch, ta . . . xinh đẹp không?"
Trước mắt có đẫy đà mập mờ đung đưa, Tống Mạch vội vàng nhắm mắt lại, "Đừng quấy rối!" Hai tay dễ dàng giãy khỏi nàng, đỡ lấy bả vai nàng muốn đẩy nàng đứng lên.
Đường Hoan mới không để cho hắn thực hiện được, dán chặt vào trên người hắn ôm cổ hắn không chịu đi, "Là chàng nói ta quấy rối, ta . . . ta liền quấy rối chàng!"
Tống Mạch căng cứng cơ thể: "Đừng như vậy, bị người nhìn thấy không tốt." Ở nhà làm loạn như thế nào cũng không nên chuyện, nhưng đây là ở trên xe, Đặng Huy bất cứ lúc nào cũng có thể tới nữa, nàng làm sao có thể quần áo không chỉnh tề?
"Sẽ không nhìn thấy, như vậy, ai cũng không nhìn thấy chúng ta." Đường Hoan di chuyển lên phía trước, để cho bộ ngực của mình hướng về phía mặt hắn, ngay sau đó phủ vạt sau áo bào lên phía trước, trên đầu hai người lập tức tối lại.
Trong mờ tối, trong xóc nảy rất nhỏ xe ngựa mang đến, ngực của nàng tự động đung đưa, đụng tới mặt hắn.
Nghe tiếng nuốt xuống của nam nhân, Đường Hoan vừa dùng khuỷu tay chống mình, vừa buông áo bào ra sờ khóe môi hắn, "Thiếu gia, ngực Tiểu Ngũ bị thương, chàng hôn nhẹ nó giúp ta. Tiểu Ngũ từng nghe lang trung nói, nước miếng có thể... ừm..."
Cũng là nam nhân chợt nắm eo nàng, vội vàng nuốt vào một viên.
Ba hồn của Đường Hoan đã đánh mất một nửa rồi, trên đỉnh đầu hắn thở khẽ: "Thiếu gia, chàng thật lợi hại, Tiểu Ngũ, không đau nữa."
Tống Mạch căn bản không có tâm tư trả lời nàng. Trong miệng là quả hồng vừa xa lạ vừa quen thuộc, dưới tay là sống lưng trắng mịn như mỡ của nàng, từ bả vai đang chống lên đến eo nhỏ đang đè hắn thật chặt, độ cong lõm xuống kinh người kia làm cho hắn yêu thích không buông tay lưu luyến quên lối về, không thể tự kềm chế một lần lại một lần vuốt ve, ở thắt lưng nàng chần chừ. Hắn biết, nếu như tiếp tục sờ xuống, còn có thể đụng tới đường cong nhấp nhô mê người hơn, còn có thể gặp được khe núi vạch ra suối nước, nhưng hắn không dám, như bây giờ, hắn cũng sắp không chịu nổi rồi.
Thân mình nàng xụi lơ xuống, không còn có sức lực làm loạn, Tống Mạch liền nằm ngửa như vậy mặc quần áo cho nàng. Đường Hoan không thuận theo, sử dụng sức lực không dậy dán vào hắn lộn xộn. Dù sao quần áo cũng phủ lên rồi, Tống Mạch dứt khoát xoay người đặt ở trên người nàng, nghiêm mặt thắt lại nút áo và đai lưng cho nàng, sau đó ôm lấy người ngồi trở lại trên giường thấp.
Vốn muốn khiển trách nàng hai câu, nàng giảo hoạt rụt vào trong lòng hắn, chỉ lấy gò má đỏ rực hướng về phía hắn, tươi đẹp như đào mận, trong nháy mắt tiêu tan hết lửa giận tràn đầy của hắn.
Nhưng tóm lại phải phạt nàng.
Tống Mạch tức giận niết mông nhỏ của nàng, ngón cái ngón trỏ véo thịt không buông ra, ở bên tai nàng thấp giọng uy hiếp: "Về sau có còn dám không?"
Đường Hoan cười hì hì, thừa dịp hắn không chú ý, nhanh chóng ngẩng đầu hôn một cái lên mặt hắn, lại chôn vào cổ hắn, nhắm mắt nói: "Vốn không dám, nhưng chàng làm cho ta thoải mái như vậy, ta rất thích, nếu thích, có lẽ sẽ có thể không nhịn được quấy rối chàng. Chàng . . . chàng véo ta thích lắm, chẳng qua nhẹ một chút, có chút đau."
"Nàng..." Hắn đã phạt nàng rồi, nàng còn vô lại như vậy, Tống Mạch hoàn toàn không còn tức giận. Hắn nghĩ đến Tiểu Ngũ đã đủ to gan trắng trợn lắm rồi, không nghĩ tới bây giờ nàng càng tăng thêm một bậc, khi làm chuyện xấu khiến cho dục.hỏa của hắn cháy bừng bừng, đàng hoàng rồi cũng làm cho hắn không thể làm gì.
Đường Hoan lặng lẽ nhìn hắn, chống lại đôi mắt bất đắc dĩ lại cưng chiều của hắn, nàng đắc ý cười, sóng mắt lưu chuyển, "Thiếu gia tốt, đừng giả vờ đứng đắn, ta . . . ta biết chàng thích như vậy, vừa rồi. . . vừa rồi linh hồn nhỏ bé của ta cũng sắp bị chàng hút ra ngoài rồi."
Tống Mạch không thể tin nhìn nàng.
Rõ ràng xấu hổ đến mức sắc mặt như nhuộm ráng mây, con ngươi như nước lại nhìn hắn chằm chằm, quyến rũ xinh đẹp.
Tống Mạch mềm lòng rối tinh rối mù, dán sát vào nàng, hôn đôi mắt quyến rũ của nàng: "Làm sao nàng to gan như vậy? Lời như thế cũng có thể nói ra khỏi miệng?"
Tay nhỏ của Đường Hoan chống ở trên ngực hắn, muốn mò vào trong, bị hắn nắm lấy. Nàng giãy hai cái, không giãy được, bèn rất chân thành đùa giỡn nói: "Bởi vì thiếu gia lớn lên quá đẹp, Tiểu Ngũ mỗi ngày hầu hạ bên người ngài, quá thèm ăn. Tiểu Ngũ đã nghĩ, nếu có thể hôn được thiếu gia như thiên tiên kia, bảo ta xuống mười tám tầng ..."
Môi bị người ngăn chặn, hôn nàng đến sắp thở không ra hơi rồi, Tống Mạch mới buông nàng ra: "Không được nói bậy."
Đường Hoan ngẩng đầu, đụng đụng vào môi hắn, ánh mắt mê ly nhìn hắn: "Tống Mạch, chàng thích ta như vậy không?"
Tống Mạch không nói chuyện.
Đường Hoan nằm lại trên cánh tay hắn, nhìn thẳng vào hắn một lát, chậm rãi rủ mi mắt xuống, "Ta, ta hiểu rồi, chàng..."
Tống Mạch nâng cằm nàng lên, thanh âm khàn khàn: "Ta thích, nhưng về sau chỉ có thể như vậy ở trong phòng, còn dám ở bên ngoài làm bậy, ta … phạt nàng." Nói xong, đã thấy nàng quả nhiên khôi phục tinh thần như trong dự liệu của hắn, còn khiêu khích hỏi hắn: "Chàng phạt ta như thế nào?"
Trong đầu là hình ảnh nàng khóc cầu xin tha thứ, Tống Mạch ý vị thâm trường cười: "Nàng muốn thử một chút?"
Đường Hoan ngó ngó hắn, mở to mắt: "Không muốn." Mới là lạ, lát nữa đến trên núi, có cơ hội nàng liền quấy rối hắn, xem hắn có thể lấy ra thủ đoạn gì.
Tống Mạch không biết suy nghĩ trong lòng của nàng, thấy nàng cuối cùng lại lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ nhân, cuối cùng cũng buông lỏng. Hắn không thể ngăn cản trêu chọc của nàng, nếu tiếp tục dung túng nàng, khiến cho nàng càng ngày càng không có cố kỵ, về sau hắn còn không bị nàng dắt đi? Dù sao cũng phải để cho nàng sợ hắn.
Thấm thoát, xe ngựa đã dừng ở chân núi Tê Hà.
Trước khi sắp xuống xe, mặc dù trong lòng khó xử, Tống Mạch vẫn là giúp đỡ Đường Hoan nhìn trái nhìn phải, xác định áo bào rộng rãi, thật sự không nhìn ra nàng không có mặc áo yếm bao ngực, sắc mặt mới dễ nhìn một chút.
Đường Hoan nhắm mắt giả vờ xấu hổ: "Thiếu gia, ở trong xe chàng nhìn Tiểu Ngũ thế nào cũng không sao, ra bên ngoài, trăm ngàn lần đừng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của người ta đấy." Trả về câu nói của hắn.
Tống Mạch dường như nghe không hiểu, cuối cùng liếc nàng đánh giá một cái, "Sau khi xuống xe theo sát ở bên trái ta." Hắn che chở nàng, tránh cho bị nhiều người đụng vào.
Đường Hoan cười hôn một cái trên mặt hắn.
Bên ngoài.
Đặng Huy nhảy xuống ngựa, đứng ở trước xe chuẩn bị đỡ Đặng Uyển xuống, ánh mắt lại nhìn chằm chằm xe ngựa phía trước, trong mắt chứa đầy trêu chọc. Tống Mạch bình thường nghiêm túc đứng đắn, không nghĩ tới đúng là cao thủ trong sắc, nam trang xe ngựa, đa dạng như vậy, chỉ là không biết bản lĩnh của hắn như thế nào.
"Ca ca, huynh nhìn đi đâu ..."
Đặng Uyển đi ra, xuyên qua mũ sa, thấy Đặng Huy mặc dù giơ tay, cánh tay lại cách nàng khá xa, nàng căn bản không với tới, không khỏi nhỏ giọng trách mắng, chẳng qua là còn chưa nói xong, chợt một trận gió nổi lên, thổi bung ra sa mỏng, trước mắt lập tức rõ ràng. Nàng vội vã túm lấy, giương mắt, đột nhiên phát hiện đối diện có người đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Là một nam tử cao gầy mặc áo gấm hoa, không bằng hai ca ca của mình, nhưng cũng là tướng mạo tốt.
Trên mặt Đặng Uyển nóng lên, vừa vặn Đặng Huy đưa tay tới đây, nàng nhanh chóng cúi đầu, giẫm băng ghế xuống xe, né ở trước người Đặng Huy.
Tê Hà tự được xem như chùa chiền khá nổi danh ở ngoại ô Kinh thành, chân núi có người mở riêng một khoảng sân rộng rãi, cho quan lại quyền quý nhà giàu dùng để đỗ xe ngựa. Xe ngựa của Tống gia dừng ở trước cửa viện, chờ các chủ nhân xuống xe, xa phu lại đánh xe đi vào. Như thế, lúc đi ra ngoài, rất dễ dàng chạm mặt người xuống xe phía sau.
Bởi vì cảm giác người nọ còn đang nhìn mình, Đặng Uyển cũng không có tâm tư nghe Đặng Huy và Tống Mạch nói cái gì, khẩn trương núp ở bên người gã, cùng nhau đi ra ngoài.
Người nọ vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Giữa Đặng Uyển và hắn chỉ cách Đặng Huy, lúc đi qua đối phương, nàng nghe thấy có người gọi hắn ta là thế tử. Nam nhân đáp lại, ngay sau đó đi theo phía sau bọn họ, như bóng với hình, như gai nhọn ở lưng.
Đặng Uyển rủ mắt, ánh mắt rơi vào trên bối tử điểm hoa lê trắng, váy dài màu tím nhạt vì Tống Mạch mà cố ý chuẩn bị.
Thế tử, vô luận là thế tử Hầu phủ, hay là thế tử Vương phủ, đều hơn Tống Mạch con của một quan viên ngũ phẩm nhỉ? Tướng mạo của mình cũng là hạng nhất, khổ nỗi thân phận thấp kém không có duyên được gặp quý nhân, bình thường thân thế tốt nhất có thể nghĩ tới chính là biểu ca Tống Mạch này, mà Tống Mạch lớn lên tuấn mỹ, nàng tất nhiên rất vừa ý. Nhưng là, nếu . . . nếu có tốt hơn, cho dù dung mạo của đối phương không bằng Tống Mạch, nàng cũng bằng lòng.
Tống Mạch có mắt không tròng, tự có người có thể phát hiện ra cái tốt của nàng.
Có lẽ, hôm nay chính là của cơ hội của nàng.
--- ----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ha ha, Tống Mạch ngươi bị người ta đá đấy!
Nói tới ta vẫn luôn suy nghĩ, trong những tiểu thuyết nữ giả nam trang kia, nữ nhân luôn luôn cuốn ngực, thật sự sẽ không khó chịu sao (nữ nhân đều biết)? Che mặt...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc.