Chương 76: Chiến tranh lạnh
-
Chín Giấc Mộng Xuân của Nữ Hái Hoa Tặc
- Tiếu Giai Nhân
- 5739 chữ
- 2020-05-09 12:29:03
Số từ: 5730
Edit: Lionlion & Trạch Mỗ
Nguồn: khongtheyeu.wordpress
Đêm hè, ngoài cửa sổ ếch kêu liên miên hô ứng lẫn nhau, trong cửa sổ nữ nhân thở gấp liên tục khóc không ngừng.
Khi Tống Mạch cuối cùng cũng phóng thích lần cuối cùng ở giữa hai chân nàng, Đường Hoan cũng không chống đỡ được nữa, tê liệt ngã xuống ở trên giường, khẽ động cũng không muốn.
Nàng không biết bây giờ là giờ nào, nàng không biết nàng ở trên tay hắn đã trút ra bao nhiêu lần, nàng chỉ biết là nàng mệt quá trên người mỏi quá nàng muốn đi ngủ quá!
Nam nhân này rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy, cho dù hắn theo như lời hắn từ khi Tống Mạch còn nhỏ đến sau khi trưởng thành mà bắt đầu nín, nín chừng mười năm, vậy hắn tiến vào muốn nàng đi! Chỉ cần hắn có bản lĩnh, muốn bao nhiêu lần nàng đều theo hắn! Nhưng Tống Mạch không tiến vào cũng không để cho nàng hỗ trợ hầu hạ tiểu Tống Mạch, hắn hành hạ nàng không dứt làm cái gì? Một lần hai lần là hưởng thụ, nhiều lần hơn, nàng thật là thanh âm sắp khóc khàn rồi nước trong cơ thể cũng sắp chảy khô rồi.
Được rồi, hắn như nguyện rồi, ở dưới dâm uy như vậy, hắn bảo nàng nói cái gì nàng cũng đều ngoan ngoãn nói theo. Lúc ấy đừng nói thích hắn gọi hắn là tướng công gì đó, hắn cho dù là bảo nàng gọi hắn là cha, nàng cũng bằng lòng gọi!
Mệt hắn có thể nhịn, cuối cùng mới kẹp chân nàng tới một lần.
Mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi, Đường Hoan đột nhiên giật mình một cái.
Nàng nhớ lại giấc mộng trước rồi.
Ban đầu Tống Mạch không muốn nàng, nàng cho là hắn có tính toán gì đó, sau lại nghe chính mồm hắn nói, nàng mới biết được hắn là nhớ lại quá nhiều giấc mộng, không dám muốn nàng, sợ muốn nàng xong sẽ biến mất không thấy. Lần trước, nàng dùng kết tóc làm phu thê lừa hắn một lần, lần này, sợ rằng Tống Mạch cũng sẽ không tin nữa? Hắn thích nàng của hiện tại như vậy, nhất định muốn cùng nàng đầu bạc đến già, như trong hứa nguyện kia của hắn.
Nắm tay nhau dài lâu, con cháu đầy sảnh đường.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Loại chuyện này, Tống Mạch không phối hợp, nàng căn bản không có cách nào tóm hắn!
Đường Hoan oán hận nắm đệm giường. Nàng rốt cuộc là may mắn hay là xui xẻo, gặp phải một nam nhân sức ăn quá mức như vậy mà nàng còn phải trăm phương nghìn kế lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ liên tục cộng với lừa gạt mới có thể ăn được! Hễ đổi thành nam nhân khác, bằng vào dung mạo thủ đoạn của nàng, cũng không cần giày vò như thế!
Đang ngẫm nghĩ, bên hông đột nhiên thừa ra một cánh tay như sắt, lật nàng dịch qua.
Đường Hoan nhắm mắt giả chết.
Nữ nhân vào ban ngày còn vênh mặt hất hàm sai khiến với hắn, bây giờ lại trần truồng nằm ở trong lòng hắn, nhu thuận như con mèo làm nũng khi vừa được hắn trêu đùa xong.
Tống Mạch áy náy hôn mái tóc dài của nàng.
Hắn không phải cố ý bắt nạt một cô nương tốt như nàng, chỉ là nàng không biết, hắn nhớ nàng biết bao nhiêu. Nàng không biết, mỗi lần nhìn thấy nàng, trong đầu trong lòng hắn đều hiện lên từng màn ở chung mấy đời kia. Nàng từng nhiệt tình chủ động ôm hắn hôn hắn nói thích hắn, từng có loại hồi ức nhiệt tình như vậy, làm sao hắn có thể tỉnh táo dùng lý trí với nàng, nhìn nàng điềm nhiên đối xử với hắn như với một người xa lạ?
Mất mà được lại là mừng rỡ, được mà lại mất, là nỗi đau ray rứt.
Cũng giống như trăng sáng trên bầu trời, từng ở trong tay hắn, sau đó nó đột nhiên lại trở lại bầu trời, để cho hắn trông thấy lại cách hắn xa như vậy.
Hắn sẽ nghĩ hết biện pháp cướp lại nó.
Một đời này, nàng gọi là Giang Lâm Nguyệt.
"Ánh Trăng..." Hắn dùng chóp mũi đẩy tóc dài đang bao phủ lỗ tai nàng ra, môi dừng ở trên tai nàng nỉ non: "Ánh Trăng, Lâm Nguyệt, nàng chính là
ánh trăng
của ta." Thanh âm trầm thấp trong trẻo tựa như dòng suối trong
róc rách
trong núi sâu, từng tiếng từng tiếng truyền vào trong lòng nàng.
Trên người Đường Hoan không chịu khống chế nổi lên dày đặc gai ốc li ti. Ánh Trăng, mệt hắn nghĩ ra được.
Bàn tay của Tống Mạch đang vuốt ve sống lưng bóng loáng của nàng trong nháy mắt cũng nhận ra loại biến hóa này.
Thì ra là nàng đang giả bộ ngủ...
Tống Mạch khẽ cười, để cho nàng nằm thẳng, hắn chống ở hai bên nàng, dọc theo cổ nàng hôn xuống. Nàng trần truồng, hắn cũng trần truồng, vì thế theo nụ hôn của hắn, Tiểu Tống Mạch cũng trần truồng giống như nam nhân, không thành thật để ở địa phương nó quen thuộc mà lại xa lạ kia, khát vọng bắt nạt nàng một chút.
Đường Hoan sợ hắn rồi. Nếu Tống Mạch động thật, nàng cầu còn không được, nhưng nàng biết, hắn sẽ không cho nàng.
Vào lúc đôi môi của nam nhân rời khỏi xương quai xanh của nàng định tiếp tục đi xuống, mi mắt của Đường Hoan run run, cắn cắn môi, ngượng ngùng giơ tay che mình, quay đầu nũng nịu cầu xin: "Đừng mà..."
Cho dù là đại tiểu thư thật sự, bị một người nam nhân sờ khắp người hôn khắp người, còn ở dưới tay hắn lộ ra một mặt xấu hổ nhất của mình, ngạo khí của của nàng cũng nên mất rồi, vả lại đối phương là nam nhân xuất sắc như thế này.
Sư phụ nói, nữ nhân nếu như là kẻ dại dột, nam nhân muốn gạt nữ nhân quá dễ dàng rồi. Tướng mạo xuất sắc, lời âu yếm dịu dàng, kỹ xảo cao siêu, còn có, hứa hẹn nhìn như chân thành nhưng thực ra hư vô mờ mịt. Thật ra thì rất nhiều nam hái hoa tặc có dáng dấp cũng không tệ, hơn nữa có kỹ xảo, có nhiều tiểu thư nhà giàu cho là biết được thân phận của đối phương, cũng mong đợi hắn xuất hiện lần nữa, cùng chung mộng đẹp, chỉ vì hưởng thụ giây phút ôn tồn kia.
Trước mắt, Tống Mạch chính là đóng vai hái hoa tặc hộ viện.
Nàng Giang gia tiểu thư này cũng là lúc chịu thua hắn.
Nàng mảnh mai co lại ở dưới thân hắn, tựa như đóa hoa bị mưa tàn phá.
Tống Mạch vốn chỉ là trêu nàng, lúc này càng mềm lòng, thuận theo nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, ôm người nhận lỗi: "Lâm Nguyệt, vừa rồi ta quá lỗ mãng, nàng chớ tức giận, sau này, ta sẽ thu liễm." Những loại lời không chạm vào nàng kia, hắn không làm được, sẽ không hứa hẹn.
"Nếu ngươi sợ ta tức giận, vừa rồi cần gì..." Đường Hoan chợt nhào vào trên người hắn, oán hận cắn đầu vai hắn: "Ngươi bắt nạt người, ngươi chính là bắt nạt ta không cha không mẹ, bắt nạt ta bên cạnh không có trưởng bối làm chủ cho ta, bắt nạt ta lo lắng cho đệ đệ chỉ có thể nhẫn nhục sống tạm bợ! Tống Mạch, ngươi khốn khiếp!" Nàng định nặn ra mấy giọt nước mắt, nhưng nước trong cơ thể đều bị hắn ăn sạch rồi.
Tống Mạch ôm nàng, mặc nàng cắn, thành thành thật thật nhận sai: "Phải, ta là thằng khốn, nàng cắn đi, cắn đến khi nàng hết giận mới thôi. Nhưng nàng yên tâm, ta là thật sự thích nàng, trừ không nhịn được bắt nạt nàng như vậy, trừ muốn nhận được trái tim của nàng, cái khác ta đều nghe lời nàng, tuyệt không hai lòng. Lâm Nguyệt, nàng tin ta một lần, ta sẽ che trở tốt cho nàng và A Thọ."
"Người bảo ta tin ngươi như thế nào?" Đường Hoan buông miệng ra, gục vào đầu vai hắn nhỏ giọng thút tha thút thít: "Ngươi luôn miệng nói thích ta, nhưng trước khi ngươi tới làm hộ viện chỉ từng gặp ta một lần, gặp mặt một lần, ngươi đã thích ta rồi? Thích ta cái gì, còn không phải thích nhan sắc và thân thể của ta? Bây giờ ngươi thích ta, chờ ngươi chán ngấy rồi, sẽ lại đi ăn hiếp tiểu thư nhà khác."
"Sẽ không!"
Tống Mạch xoay người đè lên nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Sẽ không, Tống Mạch ta đời đời kiếp kiếp chỉ có một nữ nhân là nàng."
Đường Hoan si ngốc nhìn hắn, hai má từ từ ửng hồng, nhắm hai mắt lại.
Trái tim Tống Mạch đập nhanh hơn, mong đợi lại thấp thỏm nhìn chăm chú vào nàng: "Lâm Nguyệt, nàng … nàng bằng lòng thích ta rồi? Bằng lòng đón nhận ta rồi?"
Đường Hoan cắn môi không nói lời nào, sắc tựa hoa đào, kiều diễm động lòng người.
Tống Mạch tiến đến bên tai nàng: "Ánh Trăng, nàng không nói lời nào, vậy ta coi như nàng chấp nhận rồi."
"Không cho ngươi gọi ta như vậy..." Đường Hoan trốn sang một bên, giơ tay đẩy hắn: "Đi xuống, ngươi … ngươi quá nặng rồi."
"Nàng nói lại thích ta một lần nữa, ta sẽ đi xuống." Tống Mạch chống người ở trên đỉnh đầu nàng nói.
Đường Hoan quay đầu: "Vừa rồi không phải đã nói rồi sao?"
Tống Mạch cười khẽ: "Mấy lần đó không tính, đó là nàng quá muốn, ta không cho nàng, nàng vì để cho ta cho nàng mới nói lời hay dụ dỗ ta."
Đường Hoan đấm ngực hắn: "Ngươi …ngươi hạ lưu vô sỉ!"
Tống Mạch cầm tay nàng, địa phương nào đó đẩy nàng một cái: "Nếu nàng không nói, ta còn có thể hạ lưu hơn."
"Đừng mà! Ta nói, ta nói, ta … ta thích chàng..."
"Ta là ai?"
"... Tống Mạch."
"Tiếp tục nói."
"Không... A, ta … ta thích chàng, ta thích Tống Mạch..." Ngực bị hắn bóp một cái, lúc này Đường Hoan thật sự không chịu nổi bất kỳ khiêu khích nào nữa, đành phải ngoan ngoãn nói cho hắn nghe, nói xong dùng sức lui xuống, lui đến dưới lồng ngực hắn xác định hắn không nhìn thấy mặt của nàng nữa, mới ôm lấy thắt lưng hắn rầu rĩ nói: "Tống Mạch, ta … ta đã là người của chàng rồi, chàng phải nói được thì làm được, không được phụ ta."
Tống Mạch đuổi theo, bưng mặt nàng khẽ hôn: "Yên tâm, nàng nhìn xem là được, xem ta có thể phụ nàng hay không."
Đường Hoan chớp chớp mắt, đỏ mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Chàng, túi da này của chàng đúng là không tệ."
Tống Mạch ngẩn người, tiếp theo bật cười, nắm tay nàng khoác lên trên lưng mình: "Thích không? Muốn kiểm tra không?" Hắn biết, dù thay đổi như thế nào, trong xương nàng đều là một người, một khi nàng thừa nhận thích hắn rồi, nàng nhất định sẽ dần dần to gan nhiệt tình lên.
Đường Hoan không nhúc nhích, qua một lát mới ở trên lưng hắn qua lại sờ soạng hai cái: "Cứng quá đi..."
Cổ họng Tống Mạch chuyển động lên xuống: "Còn cứng rắn hơn chỗ ban ngày nàng sờ sao?"
Đường Hoan lập tức rút tay về, bị hắn đè lại thật chặt, Đường Hoan xấu hổ mà cào hắn: "Vô lại!"
"Nàng thích ta vô lại với nàng, không phải sao?" Tống Mạch nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, ôm sát nàng, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của nàng cầm của mình, thấp giọng cầu xin: "Lâm Nguyệt, nó là bị nàng chọc dậy, nàng phát chút thiện tâm, lại giúp ta một lần."
Đường Hoan không động cũng không lên tiếng.
"Ánh Trăng, Ánh Trăng tốt... ừm, lại dùng chút lực..."
Trong bóng đêm, các loại tiếng vang mập mờ, của nam nhân, của nữ nhân, lại đan vào nhau.
~
Ngày hôm sau trong đám hạ nhân của Giang gia lưu truyền ra một tin tức, Tống hộ viện bởi vì có công cứu chủ, được đại tiểu thư cất nhắc lên làm cận vệ của tiểu thiếu gia, đi theo không rời bảo vệ tiểu thiếu gia an toàn. Nhưng bọn họ nhất định không thể nghĩ tới, đây là Tống hộ viện dùng thân thể đổi lấy, hơn nữa hắn muốn làm là cận vệ của đại tiểu thư, nhưng mà đại tiểu thư lại chướng mắt hắn, chỉ cho đệ đệ.
Dưới dàn nho trong hậu viện, Đường Hoan tựa vào trên ghế dựa hai người xem sổ sách, bên cạnh A Thọ đang ngủ say, lại bên cạnh, Tống Mạch nửa quỳ phe phẩy cây quạt cho hai người.
Hạ nhân xung quanh sớm bị Đường Hoan đuổi đi rồi.
Phe phẩy phe phẩy, thấy nữ nhân lâu như vậy cũng không có nhìn mình một cái, trong lòng Tống Mạch rất không phải tư vị gì, đổi thành tay trái phẩy quạt, tay phải lặng lẽ mò đến vuốt ve trên đùi nữ nhân.
Đường Hoan nhìn thấy, gập hai chân tránh hắn, khẽ đỏ mặt, thanh âm lại cực kỳ nghiêm túc: "Tống Mạch, đây là ban ngày."
Tống Mạch giam chặt một cái chân nhỏ của nàng: "Tối hôm qua nàng đồng ý để cho ta làm hộ vệ của nàng, sao buổi sáng lại thay đổi rồi?"
Đường Hoan dùng sổ sách che khuất mặt không cho hắn nhìn: "Cái này không giống sao? Ta và A Thọ gần như như hình với bóng, chàng che chở thằng bé không phải là che chở ta sao? Truyền ra ngoài cũng dễ nghe hơn. Nếu không chàng trưởng thành như vậy, người ngoài thấy ta nhiều hộ viện như vậy không chọn lại chọn chàng, sẽ nói ta như thế nào đây?"
"Nàng còn sợ bị người ngoài nói? Nàng cũng không biết bên ngoài là truyền về nàng như thế nào." Tống Mạch buông cây quạt, nắm chặt mắt cá chân nàng cởi một chiếc giày thêu đế mềm của nàng, rồi rút tất bằng lụa trắng ra, lộ ra bàn chân bó trắng nõn mềm mại kia. Trắng hồng trơn bóng nhẵn mịn, đáng yêu cực kỳ, hại hắn không nhịn được cúi đầu hôn một cái.
Đường Hoan giãy hai cái không giãy ra được, vội vã nói: "Tống Mạch, buông, chàng đừng cả ngày chỉ nghĩ đến bắt nạt người!"
Tống Mạch gãi lòng bàn chân của nàng: "Là nàng bắt nạt ta trước." Buổi tối nói lời hay dụ dỗ hắn tha cho nàng, ban ngày lại trở mặt.
Đường Hoan ngứa đến lợi hại, vội dùng lời hay tiếng đẹp giải thích với hắn: "Người ngoài nói ta bị kẻ ăn mày chà đạp, ta không quan tâm, bởi vì ta biết mình là trong sạch. Nhưng là chàng, ta với chàng, trong lòng ta có thẹn. Tống Mạch, mau thả ta ra!"
Tống Mạch cũng biết như bây giờ là hợp lý nhất, nhưng hắn mất hứng chính là nàng tự chủ trương, cũng không thương lượng trước với hắn một chút.
Hắn tiếp tục gãi, rủ mắt xuống.
Đường Hoan không chịu nổi, chợt để sách xuống, ngồi thẳng nhìn hắn: "Tống Mạch, nếu không chúng ta thành thân đi, ngày mai là được, như vậy chúng ta cũng không sợ người ngoài nói nhảm, quang minh chính đại ở cùng một chỗ." Thành thân, xem động phòng hoa chúc hắn có chạm vào nàng hay không.
Tống Mạch hoảng sợ buông lỏng tay ra.
Bây giờ hắn chỉ muốn làm hộ vệ của nàng, thời khắc đi theo bên cạnh nàng, không định làm trượng phu của nàng, không định động phòng cùng nàng.
Hắn kinh ngạc không nói lời nào, Đường Hoan nhẹ nhàng đá ngực hắn một cái, quay đầu e thẹn nói: "Sao vậy, vui mừng đến choáng váng?"
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Tống Mạch không biết nên mở miệng như thế nào, cho đến khi nàng hoài nghi nhìn sang, hắn mới do dự hỏi: "Ngày mai, có phải quá nhanh hay không?"
Đường Hoan cúi đầu, ngón tay cuốn vạt áo chơi: "Là hơi nhanh, căn bản không đủ để chuẩn bị, vậy…. vậy cuối tháng đi. Chàng, chàng người này thích bắt nạt người, sớm ngày thành thân, ta cũng sớm ngày... đường đường chính chính mà… cho chàng, chàng bớt phải lén la lén lút, dẫn đến sự cố gì. Trước hôn nhân mất trinh có thai, vẫn là không tốt, sinh sau cưới, quang minh chính đại."
"Nàng, nàng muốn sinh con cho ta?" Tống Mạch khiếp sợ quên cả hôn sự.
"Chàng đã đối với ta như vậy rồi, không sinh cho chàng thì sinh cho ai?" Đường Hoan liếc hắn một cái, cúi đầu sờ sờ tay nhỏ bé của A Thọ, ánh mắt dịu dàng: "A Thọ vẫn nói không có trẻ con làm bạn cùng nó. Bây giờ chúng ta thành thân, sang năm mà nói, chắc hẳn có thể thêm một cháu ngoại trai nhỏ cho thằng bé, hoặc cháu ngoại gái nhỏ." Thanh âm càng ngày càng thấp, tất cả đều là thẹn thùng của nữ nhân.
Nàng muốn sinh con trai sinh con gái cho hắn.
Trong lòng Tống Mạch ngũ vị tạp trần. Hắn cao hứng, yêu nàng mấy đời, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đề cập tới tương lai của hai người. Nhưng hắn lại sợ hãi, sợ bọn họ không đi đến được ngày đó. Một lần hai lần là trùng hợp, trí nhớ lại có ba đoạn đứt rời, còn đều là đoạn cho đến sau khi hoan hảo lần đầu tiên, Tống Mạch gần như có thể khẳng định, nếu hắn muốn nàng, hắn lập tức sẽ bắt đầu một vòng chờ đợi khác.
Hắn không dám muốn, cũng không thể muốn.
Nhưng hắn nên giải thích với nàng như thế nào?
"Chàng đang lo lắng cái gì?" Đường Hoan giương mắt nhìn hắn, nhìn nhau một lát, nàng dịu dàng thương lượng với hắn: "Tống Mạch, ta biết chàng suy nghĩ cái gì, chàng yên tâm, ta không chê chàng nghèo, lại càng sẽ không để chàng ở rể. Chẳng qua là, chàng cũng thấy đấy, Bây giờ A Thọ còn nhỏ, ta thật sự không bỏ xuống được thằng bé. Như vậy đi, sau khi chàng và ta thành thân ở tại Giang gia trước, chờ A Thọ trưởng thành, chúng ta đến nhà chàng cũng được, ở trong thành mua một chỗ ở khác cũng được, ta đều vui vẻ theo chàng, được không? Mấy năm này, ấm ức chàng trước một chút... Tống Mạch, chàng bằng lòng không?"
Tống Mạch không dám nhìn nàng.
Nàng càng nói, hắn lại càng áy náy.
"Lâm Nguyệt, ta, ta không vội, ta có thể chờ nàng, chờ A Thọ trưởng thành, ta lại cưới nàng." A Thọ lớn lên còn có mười mấy năm, đủ cho hắn xác định rồi.
Đường Hoan xì một tiếng bật cười, ra vẻ tức giận đá hắn: "Chàng nói lời ngốc nghếch gì vậy? Bây giờ ta mười tám tuổi đã là gái lỡ thì rồi, thực sự chờ mười mấy năm sau mới thành thân, ta … ta sợ mình sẽ không sinh được con. Tống Mạch, nếu chàng thích ta, sẵn lòng che chở ta, vậy việc này hãy nghe theo ta làm chủ, ta đi xem ngày, trong tháng này nếu là có ngày tốt, chúng ta lập tức thành thân."
Tống Mạch biết, hắn không thể tiếp tục cam chịu nữa, nếu không đêm động phòng không chạm vào nàng, nàng sẽ càng hận hắn.
Hắn cầm tay nàng, có chút cầu xin nhìn nàng: "Lâm Nguyệt, ta, nàng cho ta thêm vài năm, chờ ta chứng minh mình có bản lĩnh, cũng đủ để xứng với nàng, ta lại cưới nàng, được không? Nàng yên tâm, ta biết làm buôn bán, ta cũng có thể đọc sách làm quan, nàng chỉ bất cứ cái gì cũng được, chờ ta trở nên nổi bật rồi, ta nhất định cưới nàng." Trừ điều này, hắn cũng không nghĩ ra được lý do kéo dài khác nữa.
Ánh mắt Đường Hoan kinh ngạc, dần dần lạnh xuống: "Xứng đôi với ta? Chẳng lẽ chàng cảm thấy bây giờ chàng không xứng với ta? Một khi đã như vậy, vì sao chàng còn dám can đảm làm loại chuyện đó với ta? Khi đó, sao chàng không nghĩ tới chàng không xứng với ta?"
Tống Mạch kiên trì giải thích: "Không phải, ta là lo người ngoài nói như vậy..."
Đường Hoan kéo kéo khóe miệng: "Chàng cũng biết, ta không quan tâm người khác nói gì."
Tống Mạch rủ mắt, nhẫn tâm nói dối: "Ta … ta để ý, ta không muốn để cho người khác nói ta là
ăn cơm mềm
."
Lần này, không ai trả lời hắn. Tống Mạch giương mắt nhìn lại, phát hiện nàng đang nhìn trời xa đến ngẩn người, trong mắt không có hoài nghi không có thương tâm không có chất vấn, chỉ có bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh, không có mảy may một chút tình cảm.
Hắn nắm chặt tay nàng: "Nàng đừng như vậy, nàng cũng biết ta đối với nàng là thật lòng."
Đường Hoan cười cười, gật gật đầu, nhìn về phía hắn: "Phải, ta biết, Tống Mạch, chàng đối với ta tốt lắm. Một khi đã như vậy, chàng đi đi, rời khỏi Giang gia, dựa vào bản thân chàng, đọc sách cũng được buôn bán cũng được, chàng đi chứng minh bản thân chàng đi, chờ đến khi chàng công thành danh toại thì lại đến cưới ta."
Tống Mạch không thể tin nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm khẽ run: "Nàng, nàng đuổi ta đi?" Hắn vất vả lắm mới tìm được nàng!
Đường Hoan một lần nữa dựa vào trên ghế dựa, tùy ý lật một tờ sổ sách: "Ta làm sao nỡ đuổi chàng đi? Là chính chàng nói. Chàng không đi, ở lại Giang gia chứng minh bản thân như thế nào? Dùng tiền của ta làm buôn bán sao? Hay là để cho ta cung cấp cho chàng thi khoa cử? Hay là để cho ta không danh không phận cho chàng bắt nạt cho chàng vui đùa? Đương nhiên, chàng không cưới ta lại không muốn đi cũng được, ai bảo ta không đánh lại chàng ai bảo ta đã bị chàng chiếm hết tiện nghi? Là tự ta không có gan chết, đáng đời bị người coi thường, ngay cả vội vàng lập gia đình người ta cũng không muốn cưới."
"Nàng thấy ta chính là như vậy? Ở trong mắt nàng Tống Mạch ta chính là người như vậy?" Tống Mạch chậm rãi đứng lên, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào nàng.
"Bằng không thì thế nào?" Đường Hoan không chút nào sợ sệt nhìn lại hắn: "Tống Mạch, nếu chàng chỉ muốn làm hộ viện cả đời, vậy xin chàng hãy tôn trọng ta, đừng chạm vào ta nữa. Nếu chàng muốn ta làm nữ nhân của chàng, chàng lập tức cưới ta, muốn quang minh chính đại. Nếu chàng sợ lời ra tiếng vào người khác, vậy chàng hãy đi chứng minh bản thân chàng. Ta nói như vậy, có lỗi sao? Ta là nữ nhân, nam nhân ta muốn gả phải đội trời đạp đất, mà không phải một hộ viện hèn nhát ngoài miệng nói yêu ta lại chỉ biết lén lén lút lút cùng ta lêu lổng! Tống Mạch, nếu chàng chỉ muốn chiếm ta mà không cho ta danh phận gì, ta không thể làm gì, nhưng xin chàng không cần nói những lời yêu thích ta gì đó nữa, ta sẽ buồn nôn!"
"Giang Lâm Nguyệt!"
Trên trán Tống Mạch nổi đầy gân xanh, ngực phập phồng kịch liệt, đáy mắt đè nén lửa giận hừng hực: "Được, ta đi, nàng chờ, ba năm, ba năm sau ta nhất định đến cưới nàng!" Hắn đợi một đời, đợi hai đời, đợi nhiều năm như vậy, còn sợ đợi thêm ba năm nữa sao! Ba năm sau hắn cưới nàng, cho dù không chạm vào nàng, cũng không cần bị nàng châm chọc khiêu khích như vậy, nếu không hiện tại sửa miệng cưới nàng, hắn cũng không biết nàng sẽ nhìn hắn như thế nào nữa!
Hắn rống giận ra tiếng, A Thọ chớp mắt bừng tỉnh, chẳng qua là bị nam nhân đang nổi giận dọa đến, vẫn không nhúc nhích, mờ mịt nhìn Tống Mạch. Mà lúc này Tống Mạch nào còn tâm tư chú ý tới thằng bé?
Đường Hoan cũng không phát hiện A Thọ đã tỉnh, nàng khẽ cười một tiếng, vào lúc nam nhân xoay người muốn đi thì thản nhiên mở miệng: "Ngươi đi đi, ta chúc ngươi thành công. Chỉ là, ta cũng sẽ không chờ ngươi, hễ là gặp được nam nhân khiến cho ta thuận mắt lại đồng ý cưới ta, ta cũng sẽ không chút do dự gả cho hắn ta. Tống Mạch, ta là động chút tình với ngươi, nhưng đó là là bị ngươi ép bị lời âu yếm của ngươi lừa gạt, hiện tại ngươi làm cho ta biết những lời âu yếm này đều là lừa gạt người, ngươi dựa vào cái gì để cho ta khăng khăng một mực với ngươi?"
"Nàng lặp lại lần nữa." Tống Mạch lạnh mặt đi về phía nàng, ánh mắt lạnh như băng.
"Ta nói ta sẽ không chờ ngươi, sẽ không chờ kẻ dối trá hạ lưu vô lại như ngươi!" Đường Hoan lạnh lùng nhìn nam nhân đang từng bước từng bước tới gần, không những không trốn, ngược lại ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Vô lại?" Tống Mạch giơ tay lên, "Nàng đã thủy chung nhìn ta như vậy, ta đây..."
"Không cho ngươi đánh tỷ tỷ của ta!" Ngay tại lúc tay hắn sắp bắt được bả vai của Đường Hoan, A Thọ đột nhiên lồm cồm bò dậy, đại khái là quá gấp gáp, không có ngồi vững, xiêu vẹo nhào thẳng xuống dưới đất.
"A Thọ!"
Đường Hoan Tống Mạch đồng thời ra tay, Đường Hoan bởi vì gần ngay bên cạnh nên đỡ được cánh tay của A Thọ trước, tay của Tống Mạch chậm một bước đặt lên nàng, nhẵn mịn hơi lạnh. Hắn sửng sốt, nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau. Đường Hoan tránh ra trong nháy mắt, trên tay Tống Mạch không khỏi dùng sức, vừa muốn nói chuyện, A Thọ một cước đá vào ngực hắn, tiếp theo liên tục đá lên: "Không cho ngươi hung dữ với tỷ tỷ của ta!"
"Ta..."
"A Thọ!" Đường Hoan vội ôm thật chặt A Thọ vào trong lòng che chở, quay đầu nói: "Ngươi muốn trừng phạt ta, tùy ngươi nói một chỗ, ta qua tìm ngươi, xin ngươi đừng đánh ở trước mặt A Thọ, đừng dọa đến nó."
"Tỷ tỷ!" A Thọ ôm nàng oa oa khóc lớn, "Đệ không cho hắn đánh tỷ, không cho hắn đánh tỷ!"
Đường Hoan ôm người đi vòng qua, đưa lưng về nhau nam nhân dịu dàng dỗ dành.
Nhìn bóng lưng tựa như yếu ớt nhưng thực ra lại lạnh lùng từ chối người của nàng, Tống Mạch tự giễu cười: "Thì ra, ở trong mắt nàng, ta chính là người như thế."
Đường Hoan không có tiếp lời.
Nếu không thể ép hắn muốn nàng, nàng giữ hắn ở bên cạnh có ích lợi gì, cùng nhau chờ chết sao?
Binh dùng chiêu hiểm. Nếu Tống Mạch luyến tiếc nàng quyết định cưới nàng, nàng lại làm tiểu nữ nhân dịu dàng nhiệt tình của hắn, ở trong sung sướng cực hạn của hoan hảo mà kết thúc giấc mộng này. Nếu hắn trong cơn giận dữ rời đi, nàng sẽ vui vui vẻ vẻ sống những ngày còn lại, ăn ngon chơi vui, sau đó đi tìm sư phụ làm quỷ phong lưu, thuận tiện nhìn xem Diêm La vương sư phụ mới tìm được trông như thế nào, chẳng qua cũng không biết Âm phủ đã qua bao lâu rồi, có lẽ sư phụ chơi chán đối phương đã đổi chỗ rồi.
Suy nghĩ miên man, nàng cũng cười.
Nàng ác với Tống Mạch, đối với mình còn ác hơn.
Từ lúc hắn nhớ lại từng giấc từng giấc mộng, nàng đã làm xong chuẩn bị chết rồi.
Không có người muốn chết, bao gồm cả nàng. Nàng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp cố gắng sống, nhưng nàng đã không sợ chết rồi. Bởi vì sợ cũng vô dụng, nên đến vẫn sẽ đến.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Đường Hoan quay đầu nhìn lại, rơi vào trong mắt, là bóng dáng cao lớn lạnh lùng của nam nhân.
Đường Hoan do dự có cần phải nhắc nhở Tống Mạch một câu hay không, nhắc nhở hắn thật sự quyết định rời đi, còn có thể đến phòng thu chi lĩnh hai ngày tiền công.
Nhưng trong lúc nàng do dự, nam nhân đã hoàn toàn đi xa rồi, bóng dáng biến mất không thấy gì nữa.
Đường Hoan tiếc nuối cười, đeo giầy vào, ôm A Thọ vừa mới ngừng khóc đi vào nhà. Chờ xem, rốt cuộc Tống Mạch lựa chọn như thế nào, quản gia rất nhanh sẽ báo cho nàng.
Sau bữa cơm trưa là bữa cơm chiều, một ngày sắp trôi qua, Tống Mạch bên kia vẫn không có động tĩnh. Đường Hoan bảo quản gia đi xem một lần, trở về nói Tống Mạch nhốt mình ở trong phòng, ai tới gọi hắn cũng không thưa, cũng không có đi ra ăn cơm.
Bỏ đói hai bữa sao? Nghĩ đến cơ thể rắn chắc kia của Tống Mạch, Đường Hoan một chút cũng không lo lắng hắn đói bụng gặp chuyện không may.
Chỉ là ở trên giường lăn qua lộn lại ép buộc đến nửa đêm, nàng cũng không có chút buồn ngủ nào. Nhìn xem A Thọ đang ngủ say bên cạnh, Đường Hoan sợ ầm ỹ đến thằng bé, xách giày lặng lẽ ra gian phụ, tiếp tục lăn qua lộn lại, trong lòng lôi Tống Mạch ra mắng trăm ngàn lần. Nam nhân chết tiệt này, rốt cuộc là đi hay ở lại, không thể cho câu thống khoái sao?
Lúc mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng không biết là lúc nào.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ tỉnh tỉnh, nên rời giường rồi."
Dường như chỉ vừa mới ngủ, A Thọ đã ở bên cạnh gọi nàng rồi.
Đường Hoan dụi dụi mắt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên sắc trời đã sáng choang rồi, A Thọ đã mặc quần áo lên người rồi. Nàng ngáp một cái, xoa xoa đầu thằng bé: "A Thọ ngoan lắm, hôm nay tự mình mặc quần áo, không có chờ tỷ tỷ giúp đỡ."
A Thọ lắc đầu, cúi đầu chơi thứ gì đó ở trong tay: "Không phải đệ mặc, là Tống đại ca giúp đệ mặc." Nói xong, hình như nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, có chút thấp thỏm nhìn nàng: "Tỷ tỷ, huynh ấy nói với đệ, ngày hôm qua hai người là đang chơi trò chơi cãi nhau, không phải thực sự cãi nhau, là thật vậy chăng?"
Đường Hoan há to miệng. Tống Mạch đã tới rồi? Sao nàng không nghe thấy?
Mãi sau đó, cuối cùng nàng mới phát hiện mình nằm ở gian trong rồi.
A Thọ thấy nàng không nói lời nào, đưa món đồ chơi mới trong tay cho nàng: "Tỷ tỷ tỷ xem, hắn nói hắn thua, đây là lễ vật đền bù, bởi vì dọa đến đệ, bèn đem lễ vật này đến cho đệ."
Đường Hoan cúi đầu.
Trong lòng bàn tay trắng mềm của A Thọ, nâng một cái đèn lồng bằng trúc tinh xảo khéo léo, lớn hơn quả hạch đào[1], nhỏ hơn quả đào.
Không có tô màu không có tranh chữ, đơn giản không thể đơn giản hơn, lại làm cho nàng nhìn đến nhập thần. Dường như, đây là một lần tay nghề kém nhất của hắn?
Cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động.
Đường Hoan ngẩng đầu.
Tống Mạch lạnh lùng đứng ở cửa, không có nhìn nàng, ánh mắt trực tiếp dừng ở trên người A Thọ: "Tiểu thiếu gia, đi, ta mang cậu đi chơi."
"Ừm!" A Thọ cất món đồ chơi của mình xong, vui vẻ chạy qua.
"Đợi chút!" Mắt thấy Tống Mạch sắp đi, Đường Hoan tò mò gọi hắn lại: "Tống Mạch, chàng, chàng quyết định cưới … cưới ta rồi?"
Tống Mạch cũng không quay đầu lại: "Không cưới, từ giờ trở đi, ta chỉ là cận vệ của tiểu thiếu gia. Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng nữa." Nói xong ôm A Thọ rời đi.
Trên giường, Đường Hoan thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu sẫm!
Thực không chạm vào nàng, tối hôm qua vì sao còn ôm nàng đi vào? Thực chỉ là hộ vệ, ai cho hắn lá gan đi vào khuê phòng của nàng?
Da mặt thật sự là càng ngày càng dầy rồi!
[1] Hay còn gọi là quả óc chó