Chương 1112: Hạnh phúc muốn chết
-
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
- Quẫn Quẫn Hữu Yêu
- 625 chữ
- 2022-02-09 04:03:52
Trong hành lang trống vắng văng vẳng tiếng kêu đầy thê lương của thằng bé:
Mẹ, mẹ…
Lúc này, Lục Đình Kiêu, Lục Cảnh Lễ, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều ngây ngẩn hết cả người.
Tiểu Bảo... nói chuyện rồi…
Lục Đình Kiêu là người phản ứng lại đầu tiên, hơn nữa còn bí mật gõ nhẹ điện thoại mấy cái.
Sau đó, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ bước ra:
Để một người nhà bệnh nhân vào thăm, còn tỉnh được hay không thì phải dựa vào ý chí của bệnh nhân!
Tiểu Bảo! Bác sĩ! Để cho Tiểu Bảo vào đi!
Lục Cảnh Lễ lập tức mở miệng nói.
Vì vậy bác sĩ bèn nhanh chóng kéo tay Tiểu Bảo bước vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa đóng lại lần nữa, hành lang khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Lúc này, trong phòng cấp cứu.
Thật ra trong này còn một gian phòng nhỏ khác, vừa rồi Ninh Tịch nằm ngủ trong phòng này.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Ninh Tịch còn tưởng bác sĩ muốn nói gì với cô, không ngờ lại thấy bác sĩ dắt Tiểu Bảo khóc đỏ cả mắt đi tới!
Tiểu Bảo?
Ninh Tịch vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ thì vô cùng bất ngờ, vội vàng xuống giường,
Kết quả là còn chưa đợi cô xuống giường, Tiểu Bảo đã buông tay bác sĩ ra rồi lao vào lòng cô nhanh như chớp và bắt đầu gào khóc!
Trước đây, cho dù Tiểu Bảo có buồn đến mấy thì cũng chỉ nhìn người khác bằng đôi mắt ngập nước chứ chưa từng khóc lóc thảm thiết đến thế này, chẳng mấy chốc đã khiến áo Ninh Tịch ướt mất một mảng.
Nhìn bánh bao nhỏ khóc đến nỗi không thở ra hơi, trái tim Ninh Tịch như bị bóp nghẹt.
Chết tiệt, chắc chắn là tên Lục Cảnh Lễ kia dẫn Tiểu Bảo tới đây rồi!
Bảo bối đừng khóc, bảo bối đừng khóc nữa được không? Con xem không phải mẹ vẫn an ổn đấy sao? Không thiếu tay cũng chẳng cụt chân, rất khỏe.
Mẹ không có bệnh, cũng không có bị thương, mẹ chỉ lừa họ thôi! Không ngờ lại lừa luôn cả Tiểu Bảo qua đây, khụ khụ…
Ninh Tịch hấp tấp giải thích cho bánh bao nhỏ mọi chuyện.
Bánh bao nhỏ nằm trong lòng mẹ dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo của mẹ, bờ vai nhỏ bé run rẩy vì khóc đến sắp không thở nổi:
Mẹ… Mẹ xấu lắm…
Ừ ừ ừ! Là mẹ xấu xa! Là mẹ xấu nhất! Là mẹ không tốt! Mẹ nên nói sớm với Tiểu Bảo một tiếng mới đúng! Không nên vì dọa người xấu mà dọa luôn của Tiểu Bảo đáng yêu của mẹ! Mẹ xin lỗi, xin lỗi! Mẹ… Xấu…Hả???
Nói đến đây, Ninh Tịch mới đột nhiên ý thức được điều gì đó, cô đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trong lòng:
Con mới nói gì? Con vừa nói cái gì! Con mau nói lại lần nữa đi! Mau mau!
Vừa rồi cô gặp ảo giác sao? Sao cô lại có cảm tưởng như vừa nghe thấy bánh bao của cô nói chuyện?
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy ai oán, tủi thân không thôi nhìn Ninh Tịch, giọng nói khàn khàn non nớt:
Mẹ xấu lắm…
Vừa dứt lời, Ninh Tịch đã ôm chặt lấy Tiểu Bảo, nước mắt rơi như mưa.
Tiểu Bảo... gọi cô là mẹ rồi…
Tiểu Bảo đã gọi cô là mẹ rồi! Thật sự gọi cô là mẹ rồi!
Bánh bao nhỏ còn nói cô xấu xa nữa!
Wow! Tiểu Bảo nói là cô xấu lắm!
Trời đất ơi! Cô sắp chết vì hạnh phúc rồi!!!!!!!!!!