Chương 1170: Phiền em rồi!
-
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
- Quẫn Quẫn Hữu Yêu
- 856 chữ
- 2022-02-09 04:04:01
Mạnh Lâm Lang không vui nói:
Nhà có khách, đương nhiên mẹ phải đích thân làm vài món tỏ thành ý chứ!
Thôi đừng mẹ ơi! Mẹ mà xuống là người ta lại tưởng rằng mẹ đang trả thù người ta ý chứ chả phải cảm tạ đâu!
Trang Vinh Quang lầu bầu.
Mạnh Lâm Lang nghe được lập tức đưa mắt quét qua, mặc dù tỏ vẻ tức giận nhưng trong mắt vẫn toát lên sự cưng chiều vô bờ bến:
Thằng nhóc thối này!
Khả Nhi kề sát vào tai Ninh Tịch giải thích:
Mẹ tớ nấu nướng không được tốt lắm...
Ồ, ra là thế...
Ninh Tịch nhìn Trang phu nhân thân thiết với các con thì trong mắt cô thoáng qua vẻ ngưỡng mộ mà chính cô cũng không phát hiện ra.
Tiểu Tịch, con cứ chơi với Khả Nhi và Vinh Quang đi, đồ ăn xong ngay thôi!
Dạ vâng ạ, bác không cần để ý đến cháu đâu!
...
Một lát sau, đồ ăn đã được chuẩn bị xong.
Trên bàn ăn hình tròn, hiếm khi cả nhà mới có dịp đoàn tụ đông đủ.
Trang Liêu Nguyên bưng ly rượu đứng dậy:
Tiểu Tịch, bác kính con một chén!
Ninh Tịch cũng nhanh chóng bưng ly rượu đứng lên kính lại.
Chị Tịch, em cũng phải kính chị một chén, em uống cạn còn chị thì không cần! Chị là con gái, đừng uống quá nhiều!
Trang Vinh Quang nói xong liền uống một hơi cạn cả chén.
Ninh Tịch bật cười lắc lắc đầu, thằng nhóc này cũng biết cô là con gái cơ đấy.
Sau đó Trang Khả Nhi với Mạnh Lâm Lang cũng lần lượt kính rượu Ninh Tịch.
Cuối cùng là Trang lão thủ trưởng, lúc ông đứng dậy thì Ninh Tịch cũng vội vàng đứng lên:
Ôi ông, ông làm vậy là con tổn thọ đấy!
Bữa cơm này cả khách lẫn chủ đều vô cùng vui vẻ, chắc do nữ chủ nhân đã về cho nên bầu không khí cũng ấm áp hơn không ít.
Manh Lâm Lang càng tiếp xúc với Ninh Tịch thì càng thấy thích cô bé này, ngay cả hai đứa con ruột cũng quăng sau đầu. Lúc sắp đi còn cứng rắn nhét cho Ninh Tịch một đống quà lớn bà mang về, thậm chí còn tính đưa cho cô luôn chiếc vòng phỉ thúy đang đeo trên tay nữa. Nhưng mà, Ninh Tịch lại cương quyết từ chối chỉ nhận một ít đồ đặc sản mà thôi.
Cuối cùng, vẫn là Trang Liêu Nguyên phái cảnh vệ đưa Ninh Tịch về.
Sau khi Ninh Tịch rời đi, trong phòng ngủ chính của Trang gia.
Mạnh Lâm Lang nhìn chồng rồi do dự mãi mới mở miệng:
Tiểu Tịch là con gái của Linh Ngọc thật sao?
Ừ, anh đã điều tra rồi, không sai đâu!
Trang Liêu Nguyên châm một điếu thuốc, giọng điệu chắc chắn khẳng định.
Ánh mắt Mạnh Lâm Lang hơi trầm xuống:
Không ngờ cái cô em đầu óc không toàn diện của anh lại sinh được một cô con gái tốt như vậy! May mà con bé lớn lên ở quê chứ nếu để cô ta dạy dỗ thì không biết con bé sẽ thành cái dạng gì!
Em bớt nói mấy câu như vậy đi!
Trang Liêu Nguyên thở dài.
Em cứ có cảm giác chuyện Tiểu Tịch bị gạt ra khỏi Ninh gia có chút kì lạ, hơn nữa rất có thể có quan hệ rất lớn với đứa con nuôi kia...
Mạnh Lâm Lang lầm bầm sau đó hỏi tiếp:
Thế Ninh lão gia tử thì sao? Có muốn nhận con bé về không? Ninh gia bọn họ lấy gùi bỏ ngọc1, không biết tốt xấu! Chúng ta không biết thì cũng đành thôi những đã biết thì cũng không thể mặc kệ được đúng không?
1 Lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nướcTrịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc. Thường được dùng để ví người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng [Trích trong bộ sách Hàn Phi Tử].
Chuyện năm đó, Ninh lão gia vẫn để trong lòng không buông xuống được, nhưng mà ông ấy vẫn rất thương Ninh Tịch, còn luôn dặn dò anh phải chăm sóc cho Ninh Tịch thật tốt!
Trang Liêu Nguyên nói.
Tất nhiên phải chăm sóc thật tốt rồi! Nhà chúng ta chăm sóc Ninh Tịch không phải vì nó là đứa bé chui từ bụng cô ta ra mà đơn giản chỉ là do chúng ta yêu quý đứa bé này, có gì mà phải ngại!
Nghe vợ nói vậy Trang Liêu Nguyên như ngộ ra chân lý:
Em nói rất có lý.
Mạnh Lâm Lang vẫn không yên tâm:
Mấy người đàn ông các anh thì biết gì mà chăm với chả sóc, đã thế lại còn muốn kéo một cô gái như hoa như ngọc như con bé nhập ngũ, đúng là chỉ có anh mới nghĩ ra được! Báo cáo của em chắc cũng được duyệt rồi, chờ em về rồi thì chuyện này cứ để em lo!
Trang Liêu Nguyên cười khẽ:
Phiền em rồi!