Chương 1327: Vại dấm đến
-
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
- Quẫn Quẫn Hữu Yêu
- 722 chữ
- 2022-02-10 04:25:14
Mở cửa ra, quả nhiên là đập vào mắt hình ảnh của Lục Đình Kiêu với vẻ phong trần mệt mỏi đang đứng ngoài cửa.
Sao anh… sao anh lại biết em đang ở đây?
Đến nhanh như thế, chắc trước lúc gọi chô cô đã đang ở trên đường rồi.
Lục Đình Kiêu:
Đoán được.
Ninh Tịch toát mồ hôi hột:
Anh siêu thế! Nhưng mà, anh cũng không cần cố ý đến đây một chuyến như thế này đâu! Có chuyện gì mai nói cũng không muộn mà!
Lục Đình Kiêu dang rộng hai tay, mặt không biểu cảm nói:
Cho em ôm một cái.
Ninh Tịch nhất thời ngẩn ra rồi nháy mắt mắt đã đỏ bừng, lập tức nhảy bổ vào trong lòng anh:
Lục Đình Kiêu… sao anh lại đáng yêu thế chứ!
Là vì sợ cô buồn thế nên dù đã bận cả ngày trời cũng vẫn cố ý chạy đến đây một chuyến để tặng cho cô cái ôm an ủi sao?
Đêm khuya lành lạnh, hai người yên lặng ôm nhau.
Lục Đình Kiêu vuốt vuốt mái tóc cô:
Đừng nghĩ lung tung, chuyện giữa anh và cái tên đó không liên quan đến em, tất cả đều là ân oan riêng giữa anh và hắn.
Nghe đến đó, tim Ninh Tịch giật thót, nghe giọng của Lục Đình Kiêu thì hình như đã tra ra lai lịch của Vân Thâm rồi?
Chẳng lẽ hai người bọn họ biết nhau thật?
Anh quen anh ta à?
Ninh Tịch không kìm được hỏi.
Biết.
Ánh mắt Lục Đình Kiêu hơi tối lại nhìn gương mặt lo lắng của cô gái nhỏ:
Em đang lo cho anh… hay là đang lo cho hắn?
Thấy Lục Đình Kiêu tự dưng đổ nguyên một thùng dấm, khóe miệng Ninh Tịch khẽ giật một cái:
Đương nhiên là em lo cho người đàn ông của em rồi! Chẳng lẽ em lại đi lo cho người dưng?
Người đàn ông của em và người dưng.
Lúc này, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu mới lộ ra vẻ hài lòng, y như con mèo đang trong cơn giận dữ thì được chủ nhân vuốt lông:
Không cần lo cho anh, trên thế giới này, người có thể khiến anh để vào trong mắt chỉ có em.
Thấy vẻ đã tính trước hết mọi thứ của anh, Ninh Tịch mới yên tâm phần nào, tuy rằng những lời ngọt ngào này khiến Ninh Tịch cảm thấy thư thái cực kỳ nhưng vẫn phồng má giả vờ giận nói:
Anh ghen cũng vô lý quá đấy!
Lục Đình Kiêu nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
Dù sao hắn ta cũng là người mà em từng thích.
Thế nên cho dù anh có muốn coi nhẹ cũng không thể.
Lục Đình Kiêu vừa dứt lời Ninh Tịch liền ngẩn tò te ra:
Há…
What?
Vân Thâm là người cô từng thích á?
Rốt cuộc thì Lục Đình Kiêu nghĩ cái gì mà rút ra được cái kết luận đó vậy!!!
Ờ, mà hình như đó là do chính miệng cô nói thì phải…
Đúng là làm bậy không thể sống mà!
Hình như lúc đầu để từ chối Lục Đình Kiêu cô đã lôi hắn ra ra làm bia đỡ đạn thì phải…
Dường như Lục Đình Kiêu cũng không muốn khiến cô khó xử, anh vuốt tóc cô, dừng đề tài này lại:
Muộn quá rồi, em đi ngủ đi.
Ninh Tịch ôm chầm lấy Lục Đình Kiêu không chịu buông tay:
Em không nỡ để anh đi.
Lục Đình Kiêu:
Vậy anh ở đây với em thêm một lát nữa.
Một lát không đủ, người ta muốn làm đồ trang trí treo lên chân anh cơ, anh đi đâu người ta theo đấy…
Ninh Tịch vùi đầu vào ngực Lục Đình Kiêu, giấu khuôn mặt đang vô cùng ủ rũ của mình đi:
Haizz, bảo bối à… anh tốt như thế này… tốt như thế này cơ mà… nên lấy một cô tiên hoàn mỹ mới phải chứ… em luôn cảm thấy... anh ở bên cạnh em là anh chịu thiệt, thiệt vô cùng... làm thế nào bây giờ?
Lục Đình Kiêu:
Em chính là tiên nữ.
Hì hì… Tự dưng anh lại thẳng thắn thế làm gì!
Hai người lại quấn quýt thêm một lúc lâu nữa, Ninh Tịch mới luyến tiếc không thôi nói:
Không quấy anh nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi!