Chương 1501: Em có anh rể?



Này... này phải làm thê nào bây giờ?
Tôn Lan khóc lóc rối tung rối mù cả lên.

Lúc này Đường lão thái cũng phát hoảng:
Không phải là bị ai đó sửa lại thật đấy chứ? Rốt cuộc là tên trời đánh nào thê này!


Đường Thiện:
Có giáo viên làm chứng cũng không được

sao?


Tôn Lan:
Vừa rồi người ta đều nói không được! với lại ai biết có phải là sai sót từ phía giáo viên hay không... họ có chịu ra làm chứng không hay lại trốn tránh trách nhiệm.


Vừa dứt lời, khuôn mặt ba người lớn đều tràn đầy tuyệt vọng, còn Đường Nặc thì ngơ ngác ngẩn người một hồi lâu mới lại cầm điện thoại lên liên tục gọi tới mấy nơi như sở giáo giục cấp huyện, ban tổ chức thi, trường học, đều chỉ nhận được những câu trả lời công thức hóa: Nêu như trên giấy thông báo nhập học thật sự điền là Tây Cương thì không còn cách nào khác, chỉ còn nước khăn gói đến Tây Cương thôi.


Thật sự hết cách rồi sao?
vẻ mặt Tôn Lan hốt hoảng.

Đường Thiện ngồi xổm xuống hút thuốc:
Chúng ta không quyền không thế... còn có thể làm gi được nữa... chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi...


Đường lão thái tức tới mức không thở nổi:
Vậy sao được! Chuyện này không xong đâu! Cho dù tôi có liều mạng cái mạng già này cũng nhất định phải đòi lại công lý cho Tiểu Nặc! Cùng lắm thì ngày nào tôi cũng ngủ trước cửa bộ phận tuyển sinh! Tôi không tin là không ai quan tâm tới việc này!


Đường Thiện bất đắc dĩ nói:
Mẹ, tuổi mẹ đã lớn vậy rồi, mẹ đừng tự làm khổ mình nữa! Nhà lão Ngưu ỗ thôn bên cạnh vì chuyện con trai nhà ông ta mà làm loạn ba năm ấy thê mà còn chẳng có kết quả gì. Vài ngày trước, còn không biết bị kẻ nào chặn đường đánh gãy chân, chúng ta không quyền không thế, ai mà thèm nghe lời mẹ chứ...


Khuôn mặt Đường Nặc tràn đầy sự ảm đạm:
Bà nội, bà đừng tức giận... thôi... cùng lắm thì năm sau con thi lại...


Thân phận của Ninh Tịch khá là ngượng ngùng, không tiện nhúng tay vào chuyện nhà họ Đường nhưng lúc này cô cũng không thể không mở miệng được:
Đợi chút, để con gọi điện thoại thử xem có tìm được ai giúp đỡ không.


Vừa dứt lời, bốn người nhà họ Đường lập tức nhìn về phía cô.


Tiểu Tịch... con... con có thể tìm được người giúp thật sao?
Tôn Lan cố nén sự kích động, cả Đường Thiện cũng quay ra nhìn cô.

Ninh Tịch cân nhắc lựa lời một chút:
Vấn đề này cũng không lớn lắm nên có lẽ là được, mọi người cũng đừng lo lắng quá.


Đường lão thái lập tức
hừ
lạnh một tiêng, tức giận nói:
Mạnh mồm gớm nhỉ, một con diễn viên như cô thì có cách gì...


Không biết là Đường Nặc nghĩ tới điều gi mà khuôn mặt tràn ngập bất an, vừa kéo Ninh Tịch ra một chỗ khác vừa nói:
Chị, em thật sự không sao đâu, chị đừng vì em mà quỵ lụy người khác!


Cậu biết quan hệ giữa Ninh Tịch và nhà họ Ninh không tốt, những gì chị ấy có hôm nay đều là dựa vào chính mình, cậu không muốn vì mình mà chị ấy phải cầu xin người khác.

Ninh Tịch cười một cách không sao cả:
Quỵ lụy gì chứ, người chị tìm chính là anh rể của em đó!



Hả? Anh... anh rể? Em có anh rể?
Đường Nặc sửng sốt mất một lúc lâu.


Lát nữa sẽ nói cho em, chị đi gọi điện thoại trước đã.
Ninh Tịch vỗ vai Đường Nặc, sau đó ra phía sau nhà gọi điện thoại.


Alo?
Giọng đàn ông khiến cho người ta an tâm vang lên phía bên kia đầu dây.


Alo, anh yêu à... chắc là em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp... chính là chuyện mà tối qua em nói với anh đó...



Chuyện giấy thông báo trúng tuyển của em trai em?



ừm, có thể là nguyện vọng của Tiểu Nặc bị người ta sửa rồi...



ừ, anh biết rồi, anh sẽ nhanh chóng cho em một câu trả lời thuyết phục.
câu trả lời tuy đơn giản nhưng rất rõ ràng.

Ninh Tịch gọi xong quay lại thì Tôn Lan lập tức bước lên hỏi thăm:
Tiểu Tịch, con gọi xong rồi à? Người ta nói thê nào?



Nói sẽ mau chóng cho con một câu trả lời.
Ninh Tịch đáp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một.