Chương 1517: Sao lão đại lại không muốn
-
Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
- Quẫn Quẫn Hữu Yêu
- 759 chữ
- 2022-02-10 10:07:53
Cảm giác này, là cảm giác cô quen đến không thể quen hơn được nữa.
Xoay người, giơ tay lên!
Tên đàn ông kia lạnh lùng ra lệnh.
Ninh Tịch rất phối hợp giơ hai tay lên rồi quay người lại, sau đó cô thấy một gã đàn ông mặc áo may ô màu đen bó sát, tạng người cao lớn, mặt mũi hưng tợn đang hằm hè cầm súng đe dọa.
Bên cạnh gã cũng có một người đàn ông đang cảnh giác y như thế chĩa súng vào cô, gã thấp giọng giục:
Lên xe!
Ninh Tịch nhìn về chiếc xe Vans màu trắng bên cạnh, trong xe còn hai gã đàn ông nữa mà cả hai gã này đều có súng, đây tuyệt đối không phải bọn bắt cóc thông thường.
Sau khi cân nhắc, Ninh Tịch xác định cô có chạy cũng không thoát nên ngoan ngoãn phối hợp, đợi tìm được cơ hội rồi thoát thân sau...
Đột nhiên, một cú đập thật mạnh táng thẳng vào đầu Ninh Tịch, chiếc kẹp tóc màu hồng bị văng ra rơi xuống đất -Đó là món quà mà Tiểu Bảo tặng cô hôm sinh nhật...
Ánh mặt Ninh Tịch hơi căng ra, cô đang muốn quay lại nhặt thì tên đàn ông hung dữ kia dẫm thẳng cái kẹp tóc khiến nó nát vụn...
Loằng ngoằng cái gì! Muốn chết à!!!
Gã đàn ông hung dữ đẩy cô một cái y như đẩy cái bao tải.
Ninh Tịch hít sâu một hơi che đi sát ý ánh lên trong mắt. Cô vừa mới bước lên xe thì đã bị trói gô lại, nhưng chúng không che mắt cô lại.
Điểm này khiến Ninh Tịch khẽ cau mày một chút, không bịt mắt... tức là không để người sống?
Chúng mày là ai?
Ninh Tịch bình tĩnh đánh giá bốn người này.
Người đang lái xe trên mặt có một vết sẹo bị đao chém rất dài, ngồi kế bên ghế phó lái là một tên tóc vàng miệng ngậm điếu thuốc lá. Bên trái Ninh Tịch là tên đàn ông mặt mũi hung dữ còn bên phải là một người cao gầy.
Ninh Tịch quan sát xong mấy người này thấy thân hình bọn họ rất cường tráng, vừa nhìn đã biết là kẻ được rèn luyện nhưng còn chưa đến cấp bậc sát thủ hay lính đánh thuê như đám Phong Tiêu Tiêu, cho nên có thể loại trừ khả năng là người của Phong Tấn.
Dĩ nhiên, đây cũng chẳng phải hạng lưu manh đầu đường xó chợ bình thường, bốn tên này chắc hẳn cũng là người trong giới, bối cảnh cũng không hề nông...
Người muốn mạng của mày!
Gã đàn ông hung dữ đang nghịch khẩu súng trong tay âm trầm lên tiếng.
Gã tóc vàng ngồi trên ghế phó lái hưng phấn xoa xoa tay, quay đầu lại nói:
Trước khi giết nó thì cho tôi thoải mái chút đi!
Gã đàn ông hung dữ trợn mắt trừng tên tóc vàng:
Vậy cũng phải xem lão Đại có muốn không rồi mới đến lượt mày!
Ầy... hàng ngon thế này... sao lão Đại lại không muốn chứ!
Đừng nói nhảm nữa, bố mày còn chưa nói đâu mày đánh rắm cái gì!
Dạ dạ dạ... em theo sau mấy đại ca nhặt chút cơm thừa canh cặn cũng đủ rồi...
Tên tóc vàng cười hí hí, ánh mắt gã nhìn Ninh Tịch vô cùng lộ liễu.
Cô gái ngồi ghế sau da thịt trắng mịn như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khiến người ta thán phục, trên người cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt càng khiến bản thân thêm tươi ngon, khiến người vui thích...
Chậc chậc... yêu tinh như thế này cơ mà, khó trách sao Đại tiểu thư của chúng ta nhất định phải diệt trừ...
Tên tóc vàng lẩm bẩm.
Nghe đến đây Ninh Tịch đã biết đối phương là người của ai, Mạnh Thi Ý?
Gã hung dữ thấy Ninh Tịch đoán ra cũng chẳng thèm để ý, dù sao thì hôm nay cô nàng này cũng phải chết, có biết hay không cũng chẳng sao!
Mấy người này rất cảnh giác, có lẽ là biết Ninh Tịch có chút thân thủ cho nên dù ở trên xe cũng không quên cầm súng chĩa về phía cô.
Cả đoạn đường đi Ninh Tịch đều rất an phận, cô nhàn nhã nhắm mát dưỡng thần, cô thật sự rất tò mò... bối cảnh trong truyền thuyết của Mạnh Thi Ý rốt cuộc là như thế nào?
Chiếc xe lắc lư đi không biết bao lâu rốt cuộc cũng ngừng lại.