Quyển 3 - Chương 29
-
Chuông Gió
- Vĩ Ngư
- 6510 chữ
- 2020-05-09 12:35:30
Số từ: 6505
Nguồn: truyenfull
Ngày hôm nay của Nhạc Phong cũng rất mệt mỏi, nguyên nhân là Thần Côn đã mua vé hai ngày sau sẽ lên đường, anh ta bày tỏ rằng lần này đi không biết ngày nào mới gặp lại, trong lòng vô cùng phiền muộn, cộng thêm đặc thù của
nghề nghiệp
mà anh ta đang làm, an toàn tính mạng rất có thể không được đảm bảo, nhỡ đâu âm dương cách biệt, đối với Mao Ca và Nhạc Phong mà nói thì thực sự là một
tổn thất
lớn lao, cho nên nằng nặc yêu cầu hai người phải coi trọng lần chia tay này, phải sắp xếp hoạt động đưa tiễn cực kỳ muôn màu muôn vẻ, Nhạc Phong ngó lơ, kết quả là bị anh ta oán trách đến tận trưa, tinh thần bị tàn phá vô cùng, đành phải đặt bữa tối ở nhà khách, cầu sự yên bình, nhưng chung quy trong lòng vẫn còn tâm sự nên ít nhiều cũng có chút nhấp nhổm, lại bị Thần Côn chỉ trích là
không đủ tình cảm
. Khó khăn lắm mới cơm nước xong, tưởng là được nghỉ ngơi rồi, ai ngờ Thần Côn lại lôi ở đâu ra mấy cái đĩa phim kinh dị lậu, nhất quyết muốn mọi người cùng nhau trải qua một
buổi tối đầy ý nghĩa giáo dục
, lễ tân nhà khách lễ phép nói rằng nhà khách có thể cung cấp phục vụ ti vi nhưng không nhắc đến cung cấp phục vụ đầu đĩa, Thần Côn lập tức rầu rĩ, lải nhải không ngừng bên tai Mao Ca rằng chút nguyện vọng nhỏ nhoi này của mình cũng không được thỏa mãn, nhỡ đâu chuyến này đi thực sự buông tay về trời tây thì đúng là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời, Mao Ca bị anh ta lải nhải đến phát điên, chạy đi tìm quản lý nhà khách yêu cầu nghĩ cách giải quyết, nếu không sẽ làm bệnh tình của
bệnh nhân tâm thần
nặng thêm, quản lý cũng là một người có trách nhiệm, gọi mấy cuộc điện thoại, thế mà lại mượn được một cái của họ hàng, sai thợ điện bận rộn nửa ngày lắp đặt, lúc đi khéo léo bày tỏ rằng anh ta đây là
lo nỗi lo của khách hàng, đặt khách hàng ở vị trí cao nhất
, đám Mao Ca có thể phản hồi với lãnh đạo của anh ta một tiếng được không, cho dù không thể đưa cờ thưởng, ít nhất cũng có thể cho bức thư khen ngợi gì đó. Nhạc Phong trơ mắt nhìn đầu đĩa được lắp đặt, tối nay tất phải chịu đựng bài giảng của Thần Côn, lòng nhủ: lại còn thư khen ngợi, tôi đâm ông một dao nghe còn được. Tối đó giày vò đến tận nửa đêm, Thần Côn tay lăm lăm điều khiển, cứ một lúc lại ấn dừng, nói với đám Nhạc Phong tình tiết này bố trí không hợp lý, ma sẽ không phát ra âm thanh, sẽ không biết ngâm nga
Người đẹp u buồn
gì đó, đây hoàn toàn là sản phẩm vô trách nhiệm chỉ để dọa nhau không thể lưu lại cho đời sau của xã hội tư bản chủ nghĩa xuống cấp vân vân, đến gần mười hai giờ, Mao Ca không chịu nổi trước, gào lên
đừng có hành hạ người già
rồi chui vào chăn đầu tiên, Nhạc Phong theo sát phía sau, trong cả phòng ánh sáng nhập nhòe, một mình Thần Côn cô đơn cầm điều khiển chịu đựng được năm phút, cuối cùng cũng la hét
không có văn hóa
rồi cực kỳ không tình nguyện ngả ra đất, lúc nằm xuống còn cực kỳ cảm khái nói một câu:
Trên đời này chuyện đau khổ nhất chính là khó tìm được người tri âm, nếu có Tiểu Đường Tử nhà chúng ta ở đây, có xem ba lần cũng chưa ngừng.
Chỉ vì một câu nói ấy, Nhạc Phong lăn qua lộn lại, hơn một tiếng đồng hồ mới ngủ được, mới chợp mắt chưa được bao lâu, di động đã vang lên, Nhạc Phong bốc hỏa, cầm qua nhìn thấy là số lạ, càng giận hơn, bộp một tiếng cúp máy, lúc ném lại tủ đầu giường hơi mạnh tay nên rớt xuống giường. Được năm giây, di động lại vang lên, trong ban đêm yên tĩnh nghe chói tai vô cùng, Nhạc Phong thò tay ra từ trong chăn, sờ soạng dưới giường lại với không tới, cuối cùng rụt lại, Thần Côn và Mao Ca cũng lục tục bị đánh thức, Mao Ca rất đau khổ trùm chăn:
Phong Tử à, chú cúp điện thoại đi.
Quá nửa đêm, góc chăn chưa trùm kín, còn có khí lạnh nhè nhẹ len vào, Nhạc Phong thực sự không muốn rời giường:
Mao tử à, em là bệnh nhân, anh chịu khó một chút đi.
Mao Ca mặt dày tăng thêm tuổi cho mình:
Anh mày là lão già rồi. Thần Côn, chú trẻ tuổi đẹp trai lại có kiến thức có văn hóa, phải cống hiến cho xã hội nhiều một chút.
Trật ngàn trật vạn duy chỉ có nịnh bợ là không trật, Thần Côn nở hoa trong lòng:
Để tôi!
Hai kẻ lười biếng nhất trí quyết định, đẩy người không thích hợp đến vị trí quan trọng, trước đó cũng phải nói qua, Thần Côn hàng năm lang bạt ở bên ngoài, đối với các loại công cụ khoa học kỹ thuật tân tiến cao cấp không biết lấy một chữ, đến máy tính cũng chỉ biết đăng nhập chơi Tìm cặp mà thôi, nào nghịch được loại điện thoại thông minh của Nhạc Phong? Cầm lên xong chẳng biết phải làm sao:
Tiểu Phong Phong, cúp thế nào đây?
Vấn đề đơn giản như vậy mà còn phải hỏi, Nhạc Phong không muốn để ý đến anh ta, chùm chăn rống:
Ấn! Ấn! Ấn!: Thần Côn biết nghe lời phải, liều mạng ấn lên màn hình, tự cho là một khắc sau sẽ tắt máy, ai ngờ trong loa lại mơ hồ truyền đến tiếng nói:
A lô?
Thần Côn vội vàng áp di động lên tai, nghe thấy đầu bên kia hỏi
Có phải Nhạc Phong không
, suy nghĩ một chút, ra chiều nho nhã đáp lại:
Đúng rồi, tôi chính là Nhạc Phong đây, mời nói đi.
Nhạc Phong choáng váng cả đầu, đối phương có thể gọi ra được tên anh, hẳn là có quen biết, không biết Thần Côn lại định giở trò gì đây.
Cô gái nào chứ, tôi biết nhiều cô lắm.
Cô không biết tên cô ta, tôi biết đi đâu để biết cô ta là ai được?
Thành phố ma quỷ? Tôi chưa đi qua đó, trong thành phố ma quỷ đó có rất nhiều ma à…
Còn chưa nói xong, di động đột nhiên rời khỏi tay, Nhạc Phong không biết đã xuống giường từ lúc nào, vươn tay giật lấy di động:
Đưa tôi.
Từ lúc Nhạc Phong cầm lấy di động vẫn nghe bên kia nói, thỉnh thoảng ừ một tiếng, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng:
Đường quốc lộ nào? Cô nói rõ ràng một chút… Đó là cột mốc gần nhất mà cô nhìn thấy sao? Cách chừng mấy phút? Có biển báo đặc biệt gì không?
Không khí trong phòng dần thay đổi, ngay cả Mao Ca cũng đã nhận ra sự khác thường, anh ta nhoài nửa người ra khỏi chăn, tiện tay khoác chiếc áo bên cạnh lên:
Phong Tử, chuyện gì thế?
Nhạc Phong cúp máy, một lúc lâu vẫn không lên tiếng, Mao Ca và Thần Côn cũng đoán ra sự việc có phần nghiêm trọng, đều ngây ra nhìn anh, một lát sau, Nhạc Phong dường như đã ra quyết định, lại gọi một cú điện thoại, đầu tiên là báo lại vị trí nhà khách:
Đại Trần, tôi cần dùng xe, khẩn cấp, ngay bây giờ, có thể lái xe cậu đến được không?
Đầu bên kia hẳn là đã cho câu trả lời chắc chắn, sắc mặt Nhạc Phong thoáng thả lỏng một chút, anh cũng không giải thích với đám Mao Ca, bắt đầu tự mình mặc đồ thu dọn, cuối cùng lôi ra một túi đồ, kéo khóa kéo dốc xuống, trong tiếng rào rào, súng ngắn và những bộ phận của súng dài rớt ra đầy giường, Nhạc Phong giắt súng ngắn ra sau lưng, bắt đầu lắp ráp súng trường, Mao Ca không hỏi lý do, hỏi thẳng một câu:
Có cần giúp gì không?
Động tác của Nhạc Phong khựng lại một chút:
Em cũng muốn để các anh giúp, nhưng lại sợ phức tạp, nhỡ không khống chế được tình hình sẽ liên lụy đến các anh, không ổn. Hai người nên ở lại chờ tin tức thì hơn.
Mao Ca cũng không ngoan cố:
Vậy chú đừng có mà liều mạng đấy.
Nhạc Phong đáp:
Lệ cũ thôi, lượng sức mà làm, tùy cơ ứng biến, có thể liều thì liều, không liều được thì rút lui, đây là câu tổng kết của Đầu Trọc đúng không? Bao nhiêu năm lang bạt như vậy, không có chút phương châm chỉ đạo thì đã sớm ngỏm rồi.
Mao Ca cười khổ:
Đạo lý thì chú thuộc hết, anh chỉ sợ với cái tính này của chú, đến lúc máu xông lên não lại liều mạng trượng nghĩa thôi, năm đó lúc cứu Nhạn Tử chẳng phải cũng thế sao? Diêm Lão Thất mang theo nhiều người như vậy, theo lý căn bản là không nên đối đầu với bọn đó.
Nhạc Phong trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói:
Chuyện cứu Nhạn Tử, em không hề hối hận.
Qua điện thoại Vưu Tư đã cung cấp một thông tin về cột mốc trên đường quốc lộ, đó là sau khi xe rời đi khoảng 15 phút, cô ta nhìn thấy cột mốc đầu tiên, con số bên trên là 2055, tin tức này mặc dù hữu dụng, nhưng khoảng cách 15 phút vẫn quá lớn —- 15 phút của xe đi nhanh với 15 phút của xe đi chậm vẫn có sự chênh lệch rất cao, hỏi tốc độ xe thế nào, Vưu Tư quả nhiên không có chút khái niệm, chỉ nói không quá nhanh cũng không quá chậm. Trần Nhị Bàn lái xe đến nơi hơi tốn thời gian, trước khi lái xe ra khỏi thành phố Nhạc Phong lại đổ thêm xăng, cộng thêm riêng địa điểm mà Vưu Tư nói cách nội thành Đôn Hoàng cũng rất xa, lúc đến cột mốc 2055 kia, trời đã gần sáng, hạ cửa kính xe xuống nhìn, ngập tầm mắt là sa mạc cát vàng, đằng xa gió bốc lên cuồn cuộn, hạt cát bị gió cuốn đi tựa như bốc khói, trừ tiếng gió ra, bốn bề tĩnh lặng, giống như nơi hoang dã mười mấy hai mươi năm không có hơi người. Nhạc Phong có một loại cảm giác trà nguội đèn tắt, anh cảm thấy bản thân như đang đối diện với một chiến trường tĩnh lặng sau cuộc chém giết, Mao Ca đã lo lắng quá mức, cho dù cuộc trốn chạy kia của Vưu Tư có gian nguy cỡ nào thì cũng đã qua rồi, anh không thể ngăn cản được, anh không đến để liều mạng với kẻ khác, anh đến, chẳng qua là chỉ ôm một phần vạn may mắn mong có thể tìm được người muốn tìm giữa hài cốt khắp nơi mà thôi. Nhạc Phong chỉnh di động sang chế độ đồng hồ, dùng tốc độ hơn 40 mã lực tiến về phía trước khoảng nửa giờ, sau đó lại chậm rãi vòng lại, cái gọi là điểm mốc mà Vưu Tư cung cấp đều là những gò cát trồi lên trong lúc cô ta hoảng hốt chạy trốn, hoàn toàn là kiểu địa mạo Yar Dan điển hình, căn bản không đủ để phán đoán ra vị trí cụ thể, lúc họ chạy trốn sẽ để lại dấu chân trên cát, nhưng sa mạc gió lớn, đã qua mấy tiếng đồng hồ, dấu chân đã sớm bị bão cát che lấp, cũng không cung cấp được bất cứ đầu mối nào —- để mình anh tìm kiếm trong một khu vực khoảng 30 km vuông, đừng nói chỉ một mình anh, có mười anh cũng không đủ. Nhạc Phong dựa vào trực giác, đỗ xe ở một nơi cách cột mốc 2055 khoảng 25 phút đường xe, sau đó đeo súng xuống xe, đi dọc theo đường quốc lộ, đi được mấy phút, anh đã xuống đến dốc ven đường, cúi người nhìn qua mặt đường bằng phẳng — vùng này rất trống trải, ít xe, dù có xe đi qua, vết bánh xe để lại trên mặt đất cũng thẳng đến thẳng đi, nhưng nếu căn cứ theo lời của Vưu Tư, chiếc xe bắt cóc cô ta là từ đường quốc lộ vòng qua sa mạc, vậy nhất định là có một cồn cát cố định làm mốc, ở gần đó, có thể có nhiều vết bánh xe rẽ vòng hơn, với tầm mắt bình thường sẽ không nhận ra có gì khác với đường quốc lộ bình thường, nhưng cẩn thận nhìn, ít nhiều cũng sẽ lưu lại dấu vết, đây chính là điểm công bằng của việc đời, chỉ cần có làm, nhất định sẽ để lại dấu vết, chỉ khác nhau ở chỗ có rõ ràng hay không hoặc có bị phát hiện ra hay không mà thôi. Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, đi khoảng 20 phút, phát hiện một nơi có vết bánh xe rải rác, hơn nữa có một điểm lại càng xác nhận sự phán đoán của Nhạc Phong — trong số những vết bánh xe trên mặt đất, có vài vệt mới, phương hướng cuối cùng đều là hướng ra ngoài, giống như là người đang rút lui, hơn nữa trên cát có ẩn hiện vết xe, chắc chắn là do xe tải để lại, trước dấu vết còn đậm, qua một thời gian bị gió cát che lấp phần lớn nhưng vì thời gian xảy ra không lâu cho nên vẫn còn vết tích để lần theo, nếu như chỉ nhìn qua một cái, có thể không nghĩ tới là vết xe, nhưng liên hệ nhiều mặt lại, chỗ này chắc chắn là nơi mà Vưu Tư đã nói. Xem thời gian, đã là tám giờ rưỡi sáng. Nhạc Phong thở ra, bắt đầu lần theo dấu xe mờ mờ từng bước một trèo lên cồn cát, dấu vết chẳng mấy chốc đã mất tăm, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến cảm giác đại khái về phương hướng của anh — Vưu Tư nói cho anh biết, sau khi hai người chạy thoát đã nhìn thấy đường quốc lộ từ một nơi cao, nói cách khác, nơi giam giữ họ ở chỗ cao, ít nhất là cửa vào cũng ở chỗ cao. Nhạc Phong dùng chừng nửa tiếng đồng hồ mới lên đến gò cát cao nhất, do kinh nghiệm, anh cảm thấy nơi này hẳn không phải là cửa vào —- cao nhất hoặc thấp nhất đều dễ gây chú ý, đối với một tổ chức tội phạm như vậy, nhất định là phải che giấu, càng bình thường càng tốt, cho nên cửa vào hẳn chỉ cao vừa hoặc cao vừa vừa, anh nhanh chóng nhắm trúng một cồn cát cách đó không xa, không vì điều gì khác, chỉ là vì một phần màu sắc và độ cong của gò cát đó đều có điểm kỳ quái. Lại gần nhìn, biết ngay mình đoán không sai, bình thường mà nói, khu vực vắng người này sẽ không có quá nhiều dấu vết do con người tạo ra, gò cát bị sức gió tự nhiên tạo ra những đường cong tự nhiên mà ưu mỹ, thậm chí có người còn cho những đường cong trong sa mạc là tác phẩm kiệt xuất nhất của thiên nhiên, nhưng đường cong của gò cát nơi này khá vụng về, giống như có người trong lúc vội vàng đã dùng xẻng để đắp lên một đồi cát, màu sắc của hạt cát nếu ở gần sẽ không nhìn ra sự khác biệt nhưng từ xa thì có thể thấy sự sai lệch, đó là bởi vì cát ở chỗ này là từ nơi khác mang đến đắp lên, Nhạc Phong khoác súng trường lên người, hai tay vọc xuống đẩy lớp cát ra, gạt đến lần thứ năm thứ sáu, tay chạm phải một phần cứng rắn lạnh như băng. Cửa sắt! Lại gần một chút, có thể ngửi thấy mùi khét, Nhạc Phong cắn răng, gạt hết cát chặn trước cửa ra, một cước đạp lên cửa, khóa cửa dường như đã hỏng, cách một tiếng bật ra. Cửa vừa mở ra, mùi cháy khét bên trong lại càng rõ ràng, đập vào mắt là một lối đi tối đen như mực, bên ngoài lối đi là xác của mấy chiếc xe gắn máy cháy đen, Nhạc Phong cẩn thận bước vài bước vào bên trong, theo bản năng ấn chốt mở trên tường. Không có điện. Nhạc Phong thở ra, móc từ trong túi quần ra một cái bật lửa, bật lên rồi bước vào trong, chỗ gần bên tay phải hình như là phòng họp, trên tường lúc trước hẳn là đã dán rất nhiều thứ nhưng đều bị xé đi hết, để lại lớp keo dính theo viền giấy, mấy ngăn tủ cũng đều bị kéo ra, trống rỗng. Tiếp tục đi vào trong, đi qua vài khu, các phòng đều trống trơn, phàm là những thứ có thể thành đầu mối để lần theo đều không sót lại, chỉ còn lại những thứ cồng kềnh không mang đi được hoặc những món đồ linh tinh, ví dụ như tủ ngăn kéo trống rỗng, giường đã bị dọn hết chăn nệm, rau củ, gạo, thịt bò thịt dê, nồi xoong trong bếp. Nếu không phải Nhạc Phong đã biết trước đây là nơi nào, có lẽ còn tưởng rằng chỗ này chỉ là một khu tá túc hay nơi ở bình thường —- có điều rút lui vội vàng, chung quy vẫn có chỗ suy tính chưa toàn vẹn, ví dụ như cái giường giải phẫu hiển nhiên chỉ có trong phòng giải phẫu kia, mặc dù chỉ còn lại khung sắt gác ở góc tường nhưng vẫn khiến người ta khả nghi, lại có một căn phòng cho người ở, trên bàn trên tường đều là vết nứt, khiến cho người ta không ngừng được suy nghĩ phải chăng ở đây đã từng diễn ra một trận ác đấu; còn có một gian phòng bốn người, bên ngoài đã trống rỗng, nhưng trong lúc vô tình khi cúi người xuống, anh phát hiện ra một thứ bị cuộn lại, dùng báng súng lôi ra ngoài xem, là một cái vỏ gối nhuộm đầy máu, hiển nhiên là đã được vài ngày, sắc máu đã chuyển thành màu đen. Khu vực hóa xác được khóa bằng xích sắt cỡ nặng, anh không lãng phí đạn, dán sát vào khe cửa nhìn vào trong, xác nhận bên trong không có ai rồi mới đi, Quý Đường Đường hiển nhiên không ở đây, nhưng Vưu Tư đã từng nói qua, đêm qua ở đây có không ít người chết, vậy xác đâu rồi? Quý Đường Đường đã bị xử lý cùng với những thi thể kia, hay là đã chạy thoát, hoặc là bị bắt đi rồi? Tìm kiếm vô ích, Nhạc Phong quay về theo lối cũ, lúc ra khỏi cửa suy nghĩ một chút, vẫn che lấp qua loa cửa vào lại, sau đó đứng bên ngoài cửa nhìn về phía đường quốc lộ, anh có thể phác ra đại khái con đường chạy trốn của hai người đêm đó, y theo lời Vưu Tư nói, sau khi trốn được khoảng chừng 5 phút thì tách ra với Quý Đường Đường, vậy có lẽ là đi đến… Nhạc Phong bấm giờ, dùng tốc độ tương đối nhanh chạy đến vị trí ước chừng, sau đó dừng lại. Nơi này, chính là nơi giới hạn trước mắt mà anh biết Quý Đường Đường đã từng đi qua, dĩ nhiên, bởi vì sự chênh lệch thời gian và tốc độ bước chân, phạm vi cần phải mở rộng hơn, nhưng tầm trăm mét vuông là dư dả. Trừ cát ra, cũng chỉ có những đồi cát phong thực, nơi đây không phải là Ca Nại đầy hang động núi đá, cũng không phải là những ngọn núi già cây cối rậm rạp ở Cổ Thành, đến một cọng cỏ cũng không có, không hề có chốn ẩn thân. Trái tim Nhạc Phong thoáng lạnh lẽo, khả năng lớn nhất là người đuổi theo đã phát hiện ra Quý Đường Đường, bắt cô ấy lại, hoặc là bị đưa đi, hoặc là bị sát hại, từ việc rút lui hoảng hốt và triệt để có thể thấy, khả năng mang theo gánh nặng đi cùng là không lớn, chẳng lẽ, thực sự đã… Nhạc Phong không dám nghĩ nữa, anh ép bản thân phải tỉnh táo, từng chút một suy ngẫm lại con người và tính cách của Quý Đường Đường. Thẳng thắn mà nói, trong tính cách của Quý Đường Đường có một phần tàn nhẫn, cô thực sự không phải kiểu người vì người khác mà hy sinh chính mình, Nhạc Phong kết luận, cô ấy bảo Vưu Tư chạy trốn một mình, không phải là để bản thân kìm bước kẻ ác tranh thủ thời gian cho Vưu Tư, cô ấy nói cô ấy bị thương không chạy nổi, vậy nhất định là thực sự bị thương nặng không thể đi được — mà nếu như chỉ có thể ở lại, cô ấy cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, hoặc là đã có kế sách thực sự, hoặc là chỉ dựa vào sức mạnh của vuốt Quỷ liều mạng sống chết với người ta?
Vưu Tư kể lại, lúc đó Quý Đường Đường đã nói như thế nào?
—-
Tôi phải tìm một nơi tránh gió.
Đây là kế hoạch lúc đó của Quý Đường Đường, cô ấy sẽ chẳng vô cớ mà nói vậy… Nhạc Phong bỗng thấy căng thẳng, anh liếm liếm môi, đứng dậy nhìn quanh khắp nơi, trong lòng suy nghĩ, nếu như mình là Đường Đường, ở hoàn cảnh như vậy, muốn tìm một nơi để tránh gió ẩn thân, mình sẽ tìm ở đâu đây?
Không có cây, không có công sự che chắn, không có hang núi, lúc đó gió rất to, có người bám riết phía sau không tha, trời tối, không nhìn thấy được đường, bị bắt được sẽ chết chắc, nếu như đổi lại là mình, phải trốn đi đâu? Nhạc Phong sốt ruột vô cùng, dây thần kinh trong não căng như dây đàn, anh nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, bất cứ gò cát, đồi cát phong thực, đường cong chập chùng, bầu trời xanh thẳm, mây trắng, đường chân trời nơi tận cùng… Giữa lúc chớp nhoáng, một suy nghĩ thoáng qua tâm trí, trái tim Nhạc Phong chấn động, theo bản năng cúi đầu. Anh nhớ lại năm xưa khi du ngoạn trên sa mạc, ban đêm khi sục tay vào trong đống cát, bên trong khá ấm áp, đó là hơi ấm còn sót lại của ban ngày. Đường Đường nói:
Tôi phải tìm một nơi tránh gió.
Cô ấy đưa áo khoác cho Vưu Tư, bảo Vưu Tư chạy thật nhanh. Cô ấy có lý do gì mà phải đem cho áo khoác? Trừ phi quyết định tìm cái chết vì người khác, nếu không người ta sẽ chẳng vô tư đến mức ấy, cách duy nhất để giải thích là, lúc đó cô ấy đã nghĩ ra sẽ đi đâu. Phía dưới lớp cát. Tại sao không, trong cuộc đấu tranh sinh tồn ở vùng cực, chẳng phải đã có người đào tuyết thành hang làm lều tuyết để tránh giá lạnh mất nhiệt hay sao? Dưới tình cảnh như vậy, cô ấy căn bản không có chỗ nào để đi, chỉ có thể chui xuống dưới cát. Sau đó thì sao?
Một cơn ớn lạnh ùa lên trái tim Nhạc Phong, anh cảm thấy Quý Đường Đường chưa chui từ dưới lớp cát lên, cô ấy không có áo, ngay cả giày cũng không, cho dù ban ngày hay ban đêm, chỉ mặc có áo đơn mà đi lại thì đều sẽ mất nhiệt — cô ấy có hít thở không thông mà bị hôn mê ở dưới đó hay không? Hay là cuồng phong trong đêm tối quét qua cồn cát đã chôn vùi cô ấy mất rồi? Da đầu Nhạc Phong nhức nhối, gào lên
Đường Đường
, quỳ sụp xuống bắt đầu đào lớp cát bốn phía. Hạt cát có tính lưu động, đào lên lại nhanh chóng chảy xuống, Nhạc Phong không còn quan tâm được nhiều như vậy, đào sâu chừng hơn một cánh tay rồi lập tức chuyển qua nơi khác, khí trời lạnh như vậy mà trán lại đổ mồ hôi, anh khẩn trương đến mức hai cánh tay phát run, rất sợ chỉ sau một khắc chợt lại đào thấy một mái tóc dài hay một gương mặt tái nhợt, diện tích nơi đây quá lớn, bằng sức của một mình anh, muốn đào hết lên một lượt chắc phải tốn sức mấy ngày mấy đêm, nhưng mặc kệ. Anh máy móc ra sức đào bới, cố gắng đè nén suy nghĩ đáng sợ ngày càng bành trướng trong lòng: bên dưới lớp cát sẽ không thể hít thở được, đã lâu như vậy rồi, cô ấy còn chưa ra khỏi lớp cát, phải chăng đã sớm chết mất rồi?
Đây là chuyện vô cùng có khả năng xảy ra, lúc ấy thể lực của Quý Đường Đường đã suy kiệt, cho dù chui xuống lớp cát rồi cũng phải nhô đầu ra hô hấp nhưng cũng có thể vì mệt mỏi, đau đớn mà mất dần tri giác, chết trong yên lặng… 11 giờ rưỡi, sau lưng là hàng loạt những cái hố nông sâu bất đồng bị đào xới, thể lực và ý chí của Nhạc Phong nháy mắt đã chạm tới giới hạn chịu đựng, anh quỳ trên nền cát, gào thét gọi tên Quý Đường Đường, ngửa đầu nằm ngửa trên mặt cát. Gần đến giữa trưa, ánh mặt trời đã gay gắt vô cùng, những vòng sáng trắng làm anh hoa mắt, bên dưới là lớp cát mềm mại tựa như một chiếc giường khổng lồ, mang theo độ ấm vừa phải, bởi vì quỳ trên đất đào bới trong thời gian dài, đầu của Nhạc Phong choáng váng vô cùng, anh nằm một chút, tầm mắt dần dần bắt đầu mơ hồ, tất cả trước mắt đều không rõ ràng, anh nhớ tới lần cuối cùng gặp Quý Đường Đường, cơn hối hận khổng lồ ùa tới như nước xối vào đỉnh đầu: tại sao lúc ấy anh không cản cô lại, cho dù cô ấy có không thích mình thì sao chứ? Cho dù có phải lây dây trói lại, trói tới tận bây giờ, cô ấy sẽ bình yên khỏe mạnh ở đó, còn hơn sống không thấy người chết không thấy xác như lúc này… Nhạc Phong nhắm mắt lại, vươn tay quệt một cái, hít sâu một hơi lại mở mắt ra, anh nghiêng đầu nhìn về phía bên phải, nơi đó, đường cong sa mạc tuyệt đẹp đến mức khiến cho người ta không nỡ giẫm lên, Nhạc Phong lẳng lặng nhìn, đầu óc loạn thành một đống, anh nhớ lại rất nhiều những truyền thuyết quỷ dị về sa mạc, nghe nói, những người chết trong sa mạc sẽ không bao giờ tìm được thi thể, bởi vì bên dưới những đồi cát trùng trùng kia ẩn giấu vô số những quỷ hồn, bọn chúng sẽ mang theo thi thể của người đó, cưỡi trên cuồng phong sa mạc, du đãng trong sa mạc mênh mông, xa đến mức có thể mang thi thể người ta đi xa hàng trăm ngàn dặm, không nói đâu xa, chỉ nói đến sự mất tích của nhà khoa học Bành Gia Mộc ở Lop Nor sau thời kỳ xây dựng đất nước thôi, lúc đó ông ta rời khỏi đoàn đi lấy nước, từ ấy mất tăm mất tích, điều động không biết bao nhiêu người cứu hộ mà đều vô ích quay về, hình như khoảng hai năm trước, bỗng có tin tức rộ lên, ở một nơi cách địa điểm mất tích gần trăm dặm đã phát hiện ra một cái xác khô rất giống Bành Gia Mộc… Đường Đường phải chăng cũng như vậy, cũng bị vùi sâu trong cát, bị dòng chảy cát đáng sợ đưa đi, hoặc có lẽ tương lai, rất rất lâu sau nữa, ở một góc khác của sa mạc, anh có thể thấy cô lần nữa… Trong tầm mắt mơ hồ, trên mặt cát trơn nhẵn bỗng nhiên ngọ nguậy, giống như bên dưới đang có một con chuột chũi đang ẩn náu, cố gắng muốn chui ra. Nhạc Phong sửng sốt một chút, anh dụi mắt, tưởng rằng mình đã nhìn lầm. Không lầm, trên mặt cát trơn nhẵn như vậy, bất cứ chút khác thường nào cũng vô cùng gây chú ý, Nhạc Phong căng thẳng đến mức ngừng thở, anh nhìn đăm đăm vào chỗ đó, cho đến khi có một bàn tay trắng nõn thon dài chui ra từ bên dưới lớp cát. Một cảnh tượng quỷ dị như vậy mà Nhạc Phong chẳng thấy đáng sợ một chút nào, đầu anh ong ong, trong tình trạng vô ý thức, lảo đảo mới bò qua được, gần như không chút nghĩ ngợi, vươn tay nắm lấy bàn tay kia. Anh hỏi:
Đường Đường phải không?
Không có câu trả lời, nhưng bàn tay lạnh lẽo kia lại êm ái nằm trong tay anh cựa cựa, giống như một sự đáp lại đầy thiện ý, Nhạc Phong nắm lấy bàn tay kia áp lên má mình, vươn tay còn lại gạt từng lớp cát vàng ra. Quả thực là rất sâu, phải sâu đến một cánh tay, đến cuối cùng, đường nét khuôn mặt từ từ xuất hiện, cô hít thở bình thường, hàng mi dài thỉnh thoảng rung lên, Nhạc Phong nói:
Đường Đường, đừng mở mắt, để anh phủi cát đi đã.
Động tác của anh nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, chỉ sợ làm xước da cô, cuối cùng có vài hạt cát dính trên mặt và lông mi phủi không được, chỉ có thể vô cùng cẩn thận giúp cô thổi sạch, cô bị hơi thở nóng ấm phả vào làm cho buồn cười, khóe miệng hơi cong lên, không kìm được co vào bên trong ẩn náu, sau đó đột nhiên mở choàng mắt. Cô nhìn Nhạc Phong nói:
Em nghe thấy anh gọi em, nhưng em lạnh quá, chui hơi sâu, chẳng còn sức bò ra ngoài nữa.
Nhạc Phong thực sự không biết nên nói gì, anh nhìn cô một lúc lâu mới gật đầu:
Em nghĩ ra cách trốn này, đúng là thông minh.
Quý Đường Đường cười rộ lên:
Em cũng nghĩ, anh mà biết, chắc cũng sẽ khen em thông minh.
Nhạc Phong cũng bật cười, cười mãi cười mãi, mắt bỗng cay cay, anh khịt mũi một cái:
Đường Đường, đứng dậy, chúng ta đi thôi.
Quý Đường Đường đang nằm thoải mái, chốc lát vậy mà lại chẳng muốn rời ổ:
Thực ra cũng ấm lắm Nhạc Phong, giống như quấn chăn ấy.
Nhạc Phong bỗng nghĩ đến điểm quan trọng nhất:
Em ở dưới đó, có thể thở được?
Có thể.
Em đã sớm biết?
Quý Đường Đường lắc đầu:
Không phải. Lúc chui xuống em cũng sợ không thở được, đã tự nhủ nhất định phải nhô lên thở đúng giờ, nhưng sau đó mệt quá, bất tri bất giác đã ngủ mất, đến lúc tỉnh mới phát hiện ra vẫn thở được bình thường, em nghĩ, có lẽ là bởi vì hóa giải oán khí.
Nhạc Phong vươn tay xoa xoa đầu cô:
Đường Đường của chúng ta làm việc tốt, người tốt được đền đáp.
Có điều cứ để cô nằm như vậy cũng không phải kế lâu dài, Nhạc Phong thúc giục cô:
Mau dậy đi được chưa, còn coi chỗ này là nhà thật đấy hả?
Quý Đường Đường không nhìn anh, rũ mắt xuống nhìn chóp mũi mình:
Nhạc Phong, em muốn làm rõ hai chuyện.
Nhạc Phong giúp cô đắp cát sang hai bên, coi như giúp cô chắn gió:
Chuyện gì?
Tuy ở bên dưới em có thể hít thở, nhưng em không còn sức để bò ra ngoài, nếu không có ai tới lôi em ra, em có thể không gắng gượng nổi quá hai ngày, không đói chết thì cũng mất nước chết khô. Lúc đó em nghĩ, nếu như còn có thể sống sót, phải chăng coi như được tái sinh làm người? Em có thể đổi cách sống khác hay không? Hoặc là em cứ nằm nguyên ở đây không ra nữa, còn ra rồi em sẽ quay lại cuộc sống trước kia, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, không có năng lực kia, em cũng không quan tâm đến những chuyện đau đầu ấy nữa, mạng này của em cũng do cha sinh mẹ dưỡng, dù không ai thương thì em cũng phải tự biết quý trọng.
Nhạc Phong nhìn cô một cái:
Đã sớm khuyên em vậy rồi, là ai cứ tự coi mình là siêu nhân chứ? Anh thật chẳng muốn nói với em nữa.
Chuyện thứ hai…
Quý Đường Đường chợt có chút ngắc ngứ,
Anh cũng biết rồi đấy, lúc con người ta tuyệt vọng, sẽ thề một số câu tương đối độc, ví dụ như ai tới cứu em, em sẽ cho người đó năm vạn, càng tuyệt vọng lại càng nâng giá, cuối cùng phát triển đến lấy thân báo đáp gì đó…
Nhạc Phong ừ một tiếng:
Cho nên, em đang định lấy thân báo đáp?
Quý Đường Đường vẫn không nhìn anh:
Nếu anh không muốn, làm ơn chôn em lại, đổi lại người khác tới đào, em cũng coi như nói có chữ tín.
Nhạc Phong nhìn cô trừng trừng:
Đường Đường, anh phát hiện ra mỗi lần em tìm được đường sống trong chỗ chết là da mặt lại dày thêm một tầng đấy, em đây là bắt cóc đạo đức em hiểu không? Em lấy thân báo đáp thì anh phải vui vẻ đồng ý à? Anh không đồng ý thì phải chôn em lại, chỗ này đến đời nào mới có người đến đào chứ, em tưởng là đào đông trùng hạ thảo chắc? Vậy chẳng phải là anh đẩy em đến đường chết hay sao? Cho nên anh phải đồng ý đúng không? Đây không phải là uy hiếp thì là cái gì, là đàn ông thì không thể bị em chèn ép như vậy được!
Quý Đường Đường than thở:
Vậy chôn lại đi, không trách anh đâu. Dưới này cũng ấm lắm, em còn có thể chống đỡ được hai ngày. Hai ngày này đành phiền anh giúp em phát chút quảng cáo, cứ nói ở dưới này có chôn một cô gái, trẻ trung xinh đẹp, tính tình dịu dàng, hoan nghênh quảng đại các nam thanh niên chưa lập gia đình tới đào, đào trước được trước. Em không tin là không có ai đến.
Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi:
Được, chôn lại thì chôn lại, em tưởng gia đây dễ chọc lắm phải không, em chỉ đông gia đây không dám đi tây chứ gì?
Anh vừa nói vừa bắt đầu gạt cát, đúng là đắp lên người cô thật, Quý Đường Đường mở to mắt nhìn anh, Nhạc Phong hậm hực lẩm bẩm:
Về tắm rửa, làm tóc, đắp mặt nạ, thay quần áo rồi quay lại đào, không thể để em được lời được, không chút nhấp nhô nào đã được như ý…
Quý Đường Đường cười khanh khách, Nhạc Phong đầu tiên còn banh mặt, sau lại không nhịn được cười lên, cười mãi cười mãi, cúi đầu hôn một cái lên môi cô. Anh cởi áo ra, đỡ Quý Đường Đường dậy khoác lên, ôm lấy cô đi về phía để xe, lúc xuống đồi cát, anh hỏi cô:
Sao bị chôn một đêm mà tâm trạng em tốt vậy? Anh còn tưởng cho dù đào ra có còn sống, em cũng phải khóc ba ngày ba đêm liền.
Quý Đường Đường vùi trong ngực Nhạc Phong, buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
Em thấy vận số của mình vô cùng tốt.
Nhạc Phong cảm thấy lúc cô nói câu này, ông trời không cho sét đánh giữa ban ngày đúng thật là mắt bị mù:
Vận số của em lại còn tốt vô cùng?
Quý Đường Đường chớp mắt một cái:
Lúc đó em nghĩ, nếu không có ai tới cứu em, em chết ở dưới đó, thi thể bị gió thổi khô nhất định sẽ rất khó coi, tốt nhất là đừng để bị đào ra ngoài làm cho người ta sợ. Nếu như có người đến cứu, tốt nhất nên là anh, em vừa mới mở mắt đã nhìn thấy anh, quá tốt còn gì.
Trái tim Nhạc Phong ấm áp, vòng ôm thêm siết chặt, dừng một chút rồi hỏi cô:
Chỉ bởi vì thế nên cảm thấy vận số mình tốt?
Không chỉ vậy.
Quý Đường Đường lắc đầu,
Còn một điểm nữa cũng quá ư may mắn, cứ điểm này thế mà lại không nuôi chó săn, nếu lúc đó mà thả vài con chó săn ra ngoài, em có chui sâu nữa cũng sẽ bị lôi ra ngoài, hơn nữa lúc đó chẳng còn hơi sức nữa, đời này coi như đi tong cho bọn chó săn, nghĩ như vậy, bao nhiêu ấm ức đều vơi hết. Hơn nữa chui xuống dưới cát mà vẫn thở được, đây chẳng phải là đang buồn ngủ lại được ông trời đưa cho cái gối hay soa, anh nói đúng không?
Nhạc Phong, một người sẽ không xui xẻo mãi được, em cảm thấy em sắp đổi vận rồi, anh thấy sao?