Chương 41
-
Chuyện Dài Bất Tận
- Michael Ende
- 3409 chữ
- 2020-05-09 03:32:22
Số từ: 3401
Nguồn: NXB Hội Nhà Văn
Những sứ giả đưa tin lần lượt trở về. Nhiều người dẫn theo đại diện các nước trong vương quốc Tưởng Tượng. Một số khác tay trắng trở về, báo rằng dân chúng những nơi họ được phái đến đã thẳng thừng từ chối dự lễ. Nhất là vài nơi đã bí mật hoặc công khai nổi loạn.
Bastian nhìn sững tận đâu đâu.
- Chủ nhân sẽ phải thanh trừng bọn này tận gốc, Xayíde nói, sau khi lên ngôi hoàng đế vương quốc Tưởng Tượng.
- Ta muốn bọn chúng tuân lệnh ta, Bastian nói.
Nhưng Xayíde đã hối hả chạy đi ban chỉ thị mới.
Rồi ngày đăng quang đã tới, nhưng không có lễ đăng quang mà chỉ có một ngày giao tranh đẫm máu đi vào lịch sử vương quốc Tưởng Tượng.
Ngay từ sáng sớm những đám mây như những tấm chăn len dày xám màu chì đã che kín bầu trời khiến ban ngày không ra ban ngày. Ánh sáng lờ mờ khắc khoải trùm lên vạn vật, không khí cô đặc, nặng nề khiến không thở nổi.
Xayíde đã cùng với mười bốn viên quan phụ trách nghi lễ của Tháp Ngà chuẩn bị một chương trình lễ lạc hết sức phong phú, vượt xa mọi lễ lạc từ trước tới nay ở vương quốc Tưởng Tượng về sự huy hoàng và xa hoa.
Ngay từ sáng tinh mơ nhạc đã tấu trên khắp mọi đường phố, mọi quảng trường, nhưng là thứ nhạc người ta chưa từng nghe thấy trong Tháp Ngà: nó hoang dại, chói tai mà lại đơn điệu. Hễ nghe thấy thì ai nấy đều giật chân giật tay, nhảy múa tưng tưng, không cưỡng được. Không ai biết bọn nhạc công đeo mặt nạ đen sì, cũng không ai biết Xayíde đã lôi chúng từ đâu tới.
Mọi dinh thự, mọi mặt tiền nhà đều trang hoàng cờ to, cờ nhỏ lòe loẹt, nhưng bao nhiêu cờ đều rủ xuống lòng thòng vì đứng gió. Dọc con đường chính và quanh bức tường cung điện cao vòi vọi treo cơ man hình to, hình nhỏ của cùng một khuôn mặt: mặt Bastian.
Vì tòa Mộc lan đình vẫn chưa lên được nên Xayíde đã chuẩn bị một chỗ khác cho việc đăng quang: ngai vàng được đặt tại cuối con đường chính xoáy trôn ốc, trên bậc thềm lớn bằng ngà voi trước đại tiền môn. Nơi đây, hàng nghìn lư hương bằng vàng nghi ngút từ từ tỏa thứ khói vừa kích thích vừa làm ngây ngất trên các bậc thềm, trên chỗ đặt ngai, rồi theo con đường chính tỏa xuống bên dưới, luồn vào mọi đường ngang, ngõ dọc, mọi hẻm hốc và phòng ốc.
Đâu đâu cũng thấy đám khổng lồ trong giáp trụ kiểu côn trùng đen sì. Ngoài Xayíde ra, không ai biết mụ đã làm cách nào để biến năm tên còn lại thành hàng trăm tên. Không chỉ có thế: còn khoảng năm mươi tên cưỡi trên lưng những con ngựa khổng lồ cũng toàn bằng kim loại đen sì và cử động y hệt nhau.
Đám kỵ sĩ này, như một đoàn quân rước mừng chiến thắng, hộ tống một chiếc ngai theo con đường chính đi lên. Không ai biết ngai này từ đâu ra. Nó to như cửa chính nhà thờ, toàn bằng những tấm gương to, nhỏ đủ cỡ. Chỉ có tấm nệm là bằng tơ màu đồng. Lạ lùng sao cái món to kềnh sáng loáng này tự chậm chạp đi lên con đường dốc xoáy trôn ốc, không cần đẩy hay kéo, như thể nó tự có sự sống riêng.
Khi chiếc ngai ngừng lại trước đại tiền môn bằng ngà voi, thì Bastian từ nội điện đi ra leo lên đó ngồi. Nó trông bé tí tẹo như một con búp bê, ngồi lọt thỏm giữa những tấm gương lạnh lẽo lóng lánh này. Đám khán giả - bị một hàng rào danh dự của những tên khổng lồ giáp trụ đen sì chặn lại - ồ lên reo mừng, nhưng nghe nhạt nhẽo và chói tai làm sao.
Sau đó bắt đầu phần lễ nghi lê thê và buồn ngủ nhất. Mọi sứ giả và đại diện của vương quốc Tưởng Tượng đều phải nối nhau xếp thành một hàng dài từ chiếc ngai gương xuống dưới, không phải chỉ hết con đường chính xoáy tròn ốc mà còn xa hơn nữa, vào tận trong mê cung luôn, và không ngớt có thêm người mới đến nối vào hàng. Hễ đến lượt ai, thì người ấy phải quỳ mọp trước ngai, khấu đầu sát đất ba lần, hôn bàn chân phải của Bastian và tung hô:
- Nhân danh dân tộc tôi vào đồng loại của tôi, khẩn cầu chủ nhân, người mà chúng tôi hàm ơn về sự hiện hữu của mình, lên ngôi trở thành Thiếu-hoàng-đế vương quốc Tưởng Tượng!
Đã hai hay ba giờ trôi qua như thế, đột nhiên hàng người đứng chờ náo loạn. Một cậu chim công từ dưới con đường dốc ào lên, người ta thấy rõ cậu ta đã chạy đến kiệt sức, vì cậu ta loạng choạng, thỉnh thoảng lại ngã dúi dụi, lồm cồm bò dậy chạy tiếp, cho tới khi cậu ta quỳ mọp trước Bastian, thở hổn hển. Bastian cúi hỏi:
- Có chuyện gì mà ngươi cả gan phá quấy buổi lễ?
- Thưa chủ nhân, đánh nhau to rồi! Cậu chim công bật thành tiếng. Atréju đã quy tụ được nhiều tên phiến loạn và ba đạo quân tiến tới đây. Chúng đòi chủ nhân phải tháo trả AURYN, nếu chủ nhân không tự nguyện thì chúng sẽ dùng võ lực.
Đột nhiên im phăng phắc. Tiếng nhạc kích động và tiếng hoan hô câm bặt tức thì. Bastian nhìn sững, mặt tái đi.
Bấy giờ ba chàng hiệp sĩ Hýkrion, Hýbald, và Hýdorn cũng đang lục tục chạy tới. Họ có vẻ cực kỳ khoái chí.
- Thưa chủ nhân, thế là cuối cùng có việc cho chúng tôi làm rồi đấy! Họ tranh nhau lên tiếng. Cứ giao việc này cho chúng tôi! Chủ nhân đừng để buổi lễ bị xáo trộn! Chúng tôi sẽ tập hợp vài ba tay giỏi ra đối đầu với bọn phiến loạn. Chúng tôi sẽ cho chúng một bài học nhớ đời.
Trong mấy nghìn sinh linh hiện diện của vương quốc Tưởng Tượng có một ít không dùng vào việc chinh chiến được, còn phần lớn đều biết sử dụng một loại vũ khí nào đó, như chùy, kiếm, cung, lao, ná bắn đá hay chỉ dùng răng hoặc móng vuốt. Họ đều tụ tập quanh ba chàng hiệp sĩ. Hýkrion, Hýbald, và Hýdorn liền kéo đạo quân này đi. Họ đi rồi, chỉ còn Bastian ở lại với đám đông không biết cầm vũ khí tiếp tục buổi lễ. Nhưng từ giờ phút ấy tâm trí nó không còn tập trung vào chuyện này được nữa. Mắt Bastian không ngớt liếc về phía chân trời. Từ chỗ nó đang ngồi có thể nhìn thấy rất rõ nơi ấy bụi bốc mù mịt khiến nó đoán được Atréju đang tiến tới với một lực lượng hùng mạnh cỡ nào.
- Xin chủ nhân chớ lo, Xayíde lại bên Bastian nói, đội quân khổng lồ giáp trụ đen sì của em chưa ra tay đấy thôi. Bọn chúng sẽ bảo vệ Tháp Ngà của chủ nhân và không kẻ nào có thể địch lại chúng - trừ chủ nhân và thanh kiếm của người.
Vài giờ sau có báo cáo chiến sự đưa về. Chiến đấu bên phe Atréju có hầu hết tộc Da Xanh cùng với khoảng hai trăm dân Đầu người mình ngựa[4], năm mươi tám dân cư Ăn đá, năm con Phúc long do Fuchur dẫn đầu thường xuyên từ trên không đánh xuống, ngoài ra còn có một đàn chim ưng trắng khổng lồ từ núi Định mệnh bay đến và rất nhiều sinh linh khác nữa. Thậm chí có cả kỳ lân.
[4] Xem chương II, về lão người-ngựa Cairon.
Tuy ít hơn hẳn đạo quân do Hýkrion, Hýbald, và Hýdorn chỉ huy nhưng chúng chiến đấu quyết liệt khiến đạo quân của Bastian liên tục bị đẩy lùi về phía Tháp Ngà.
Bastian muốn tự xông ra chỉ huy đạo quân của nó, nhưng Xayíde can ngăn.
- Thưa chủ nhân - sư phụ, mụ nói, chủ nhân nên nhớ rằng cương vị mới của chủ nhân là Thiếu-hoàng-đế của vương quốc Tưởng Tượng mà đích thân ra tay thì thật không xứng. Xin chủ nhân cứ yên trí để thuộc hạ lo.
Trận đánh kéo dài suốt ngày hôm ấy. Đạo quân của Bastian gan góc bảo vệ từng tấc vườn trong mê cung, biến nó thành một bãi chiến trường bị xéo nát và đẫm máu. Đến chạng vạng tối thì đã có một số kẻ nổi loạn tới được chân Tháp Ngà.
Bấy giờ Xayíde mới xua đám khổng lồ giáp trụ đen sì của mụ, cưỡi ngựa hay chạy bộ, xông ra. Chúng đánh giết quân của Atréju một trận tơi bời.
Vì không thể có được báo cáo chính xác về trận đánh quanh Tháp Ngà này nên đành chịu không tường thuật ở đây được. Cho đến tận hôm nay, ở vương quốc Tưởng Tượng vẫn còn truyền lại biết bao bài ca, bài biết về ngày và đêm hôm ấy, bởi mỗi kẻ đã tham dự vào trận đánh lại có những trải nghiệm khác nhau. Nhưng đó là những câu chuyện có thể sẽ kể vào một dịp khác.
Một số kẻ đã thuật lại rằng phe Atréju cũng có nhiều thầy pháp chân chính cao tay ấn đủ sức đấu phép với mụ Xayíde. Nhưng không lấy gì làm chắc. Có lẽ người ta muốn qua đó giải thích tại sao Atréju và phe của gã vẫn chiếm được Tháp Ngà, bất chấp bọn khổng lồ giáp trụ đen. Song một lý do khác có lẽ xác đáng hơn: Atréju không chiến đấu vì gã, mà vì một người bạn mà gã muốn cứu. Chính vì thế mà gã phải đánh bại người bạn này.
Trời đã tối từ lâu. Đêm hôm ấy tịnh không một vì sao, chỉ toàn khói với lửa. Những bó đuốc rơi vung vãi trên nền, những lư hương đổ lăn lóc, những ngọn đèn bị đạp nát đã gây ra nhiều đám cháy trong Tháp Ngà. Bastian chạy tới chạy lui giữa những kẻ đang giao chiến, dưới ánh đuốc bập bùng bóng họ như những bóng ma. Quanh nó vang dậy tiếng vũ khí chạm nhau và tiếng hò hét.
- Atréju! Bastian gào khản cổ, Atréju, hãy chường mặt ra! Có giỏi thì ra đây thi đấu với ta! Mi ở đâu?
Nhưng thanh Sikánda vẫn cứ nằm im trong tay nó, không nhúc nhích.
Bastian chạy kết từ phòng này qua phòng khác trong nội điện, chạy lên bức tường thành dày bằng cả một con đường, định vượt qua đại tiền môn - mà ngay phía dưới là chiếc ngai bằng gương đã tan thành ngàn mảnh vụn - thì thấy Atréju đang từ phía kia ngược tới, tay kiếm lăm lăm.
Rồi chúng đứng mặt đối mặt, mắt đối mắt. Vẫn không thấy thanh Sikánda nhúc nhích.
Atréju chĩa mũi kiếm ngay ngực Bastian.
- Vì lợi ích của bản thân bạn, gã nói, hãy trao ình "Biểu trưng" đó đi.
- Đồ phản trắc! Bastian hét lên. Mi là tạo vật của ta! Tất cả là do ta tạo ra, cả mi cũng thế! Mi định chống lại ta ư? Hãy quỳ xuống xin ta tha tội!
- Bạn điên mất rồi, Atréju đáp, bạn chẳng tạo ra được gì hết thảy. Nhờ có Nữ-thiếu-hoàng bạn mới được trải nghiệm qua mọi chuyện! Hãy trao AURYN ình!
- Có giỏi thì cứ tới lấy! Bastian nói.
Atréju lưỡng lự.
- Bastian, gã nói, tại sao bạn buộc mình phải thắng bạn để cứu bạn chứ?
Bastian giật mạnh chuôi kiếm. Nhờ sức khỏe dị thường nó rút được thanh Sikánda ra khỏi vỏ, chứ không phải thanh kiếm tự động nhảy vào tay nó. Nhưng tức thì một tiếng hét lớn vang lên khiến những kẻ đang giao chiến dưới đường đều sững lại như hóa đá, ngước nhìn lên hai đối thủ. Bastian nhận ra tiếng hét kia. Đó chính là tiếng kêu lạo xạo nó đã từng nghe khi con sư tử Graógramán hóa đá. Ánh sáng thanh Sikánda chiếu đã tắt ngấm. Bastian sực nhớ lại điều Graógramán đã cảnh báo, nếu nó tự động rút kiếm. Nhưng nó không thể và không muốn thu hồi lại nữa.
Bastian vung kiếm chém Atréju, gã vung kiếm đỡ. Nhưng thanh Sikánda tiện phăng vũ khí của Atréju, xả trúng ngực gã, xẻ một vết thương sâu hoắm phụt máu. Atréju loạng choạng lùi lại rồi ngã từ mái đại tiền môn xuống dưới. Tức thì một ngọn lửa bạc từ đám khói mù vọt ra đỡ lấy Atréju ngay trong lúc đang rơi rồi cuốn đi. Đó chính là con Phúc long Fuchur.
Bastian vén áo khoác lau mồ hôi trán. Bấy giờ nó mới thấy chiếc áo đã thành ra đen thui, như bóng đêm. Thanh Sikánda trong tay, nó từ trên tường thành bước xuống, đi ra ngoài bãi trống.
Nhờ đánh bại Atréju mà thắng lợi chuyển biến trong nháy mắt. Đạo quân phản loạn - mới đây tưởng đã cầm chắc phần thắng - tháo chạy. Bastian như ở trong một giấc mộng kinh hoàng không muốn thức. Nó thấy thắng lợi khác nào mật đắng, nhưng đồng thời lại thật oanh liệt.
Quấn quanh người tấm áo khoác đen thui, thanh gươm đẫm máu trong tay, Bastian chậm chạp theo con đường chính đang ngùn ngụt lửa như một bó đuốc khổng lồ đi xuống chân tháp. Nó lạnh lùng đi trong tiếng ngọn lửa thét gào. Bastian gặp đám tàn quân của nó - trong số đó có Hýkrion, còn Hýsbald, và Hysdorrn bị thương nặng - đang chờ nó ngay giữa mê cung nay đã tan hoang, biến thành bãi chiến trường mênh mông đầy những sinh linh vương quốc Tưởng Tượng bị tử thương. Ông thần Dschinn xanh lè Illuán đã tử trận. Xayíde đứng bên xác y, tay cầm dây thắt lưng Gémmal
- Thưa chủ nhân - sư phụ, mụ nói, y đã cứu được cái này cho chủ nhân.
Bastian đỡ dây thắt lưng, bóp chặt rồi nhét vào túi.
Nó chậm chạp nhìn quanh đám chiến hữu và bạn đồng hành. Chỉ còn khoảng vài trăm sống sót, trông kiệt sức và thảm thương. Dưới ánh đuốc trông họ không khác một lũ oan hồn.
Mọi cặp mắt đổ dồn về Tháp Ngà đang từ từ sụp xuống như một đống củi. Trên ngọn tháp, tòa Mộc lan đình cháy bừng bừng, những cánh hoa xòe to, ai cũng thấy trong đó trống trơ. Rồi nó bị ngọn lửa nuốt trọn.
Bastian cho kiếm vào đống than hồng đổ nát khàn khàn nói:
- Công trạng của Atréju đấy. Vì thế mà ta sẽ truy đuổi gã đến tận góc biển, chân trời!
Nó nhảy lên lưng một con ngựa khổng lồ bằng kim loại đen sì, hô lớn:
- Theo ta!
Con ngựa nhày dựng lên. Nhưng Bastian đã dùng ý muốn khuất phục nó phi nước đại vào trong bóng đêm.
XXIII. Cố đô
Và trong khi Bastian đã vượt qua được nhiều dặm đường trong đêm đen dày đặc thì các chiến hữu của nó mới lục tục khởi hành. Nhiều người đã bị thương, thảy đều kiệt sức, không ai khỏe và dẻo dai dù chỉ gần bằng Bastian. Ngay đám khổng lồ giáp trụ đen sì cưỡi ngựa sắt cũng di chuyển khó nhọc, còn đám chạy bộ thì hết bước đều nổi như mọi khi. Ý muốn của Xayíde - qua đó mụ điều khiển chúng - xem chừng đã hết tác dụng rồi. Chiếc kiệu san hô của mụ bị thiêu rụi trong đám cháy ở Tháp Ngà. Thành ra một chiếc kiệu khác được chắp vá từ đủ thứ linh tinh - nào sàn xe, nào vũ khí gãy, nào những món đã cháy thành than còn sót lại của tòa tháp - khiến nó giống như một chiếc chòi thảm hại. Đám quân còn lại lặc lè lết theo sau. Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn - đã mất ngựa - cũng phải tựa nhau mà đi. Không ai lên tiếng, song đều biết không thể nào bắt kịp Bastian được.
Còn Bastian vẫn phi như sấm chớp trong bóng đêm. Chiếc áo khoác đen bay phần phật quanh vai nó. Bộ vó kim loại của con ngựa khổng lồ kêu ken két theo từng bước chân, trong khi những cái móng to kềnh nện ầm ầm trên mặt đất.
- Nhanh lên! Bastian thúc. Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Nó thấy vẫn chưa đủ nhanh.
Nó muốn bằng giá nào cũng phải đuổi kịp Atréju và Fuchur, dù con quái vật bằng kim loại này có vì thế mà tan thành mảnh vụn!
Bastian muốn báo thù! Lẽ ra giờ này nó đã tới đích của mọi ước mơ, nhưng Atréju phá đám khiến nó không thành được Thiếu-hoàng-đế vương quốc Tưởng Tượng. Atréju sẽ phải đền tội đau đớn!
Bastian càng thúc con ngựa sắt tợn hơn nữa. Những khớp nối ở bốn vó càng kêu ken két hơn, nhưng con ngựa vẫn phi ào ào theo ý người cưỡi.
Cuộc săn đuổi kéo dài đã nhiều tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy một tia sáng nào le lói trong bóng đêm. Bastian vẫn như đang thấy ngay trước mắt cảnh Tháp Ngà rực cháy và mỗi giây phút đều như sống lại trong từng khoảnh khắc Atréju gí kiếm vào ngực nó - cho tới lúc lần đầu tiên một câu hỏi hiện ra trong đầu Bastian: tại sao Atréju đã chần chừ? Tại sao sau bấy nhiêu chuyện mà gã còn không đủ lạnh lùng để đâm nó, không dùng vũ lực đoạt lấy AURYN của nó? Và rồi Bastian không thể không nhớ tới vết thương nó đã gây ra cho Atréju, đến ánh mắt gã nhìn nó lần cuối khi loạng choạng lùi lại rồi ngã nhào xuống dưới.
Bastian tra thanh Sikánda nó vẫn vung vẩy trong bao kiếm gỉ sét.
Trời bắt đầu hửng sáng, Bastian dần dần nhận ra nó đang ở đâu: con ngựa sắt của nó đang phóng ào ào trên một cánh đồng hoang. Những cái bóng thẫm của đám cây đỗ tùng trông không khác các thầy tu khổng lồ bất động đội mũ liền[1] đang tụ họp hay như những phù thủy đội mũ nhọn, lẫn với những tảng đá lớn nằm lăn lóc.
[1] Loại mũ may liền với cổ áo.
Thế rồi con ngựa sắt đang xoải chân phi nước đại đột nhiên rã ra thành nhiều mảnh.
Bị giáng mạnh xuống đất, Bastian nằm như mê man. Đến khi nó lồm cồm bò dậy được, xoa nắn tay chân thâm tím thì mới thấy nó đang ở trong một bụi đỗ tùng thấp, liền chui ra. Bên ngoài, những mảnh vụn giống những cái vỏ của con ngựa văng tung tóe khắp nơi như thể tượng đài của một kỵ sĩ vừa bị nổ tung.
Bastian đứng lên, hất chiếc áo khoác đen lên vai rồi cứ nhắm chân trời đang hửng sáng đi bừa.
Trong bụi đỗ tùng kia còn một vật lóng lánh: sợi dây lưng Gémmal. Bastian không biết nó vừa đánh mất. Sau này nó cũng không nhớ lại. Ông thần Illuán thật đã phí công cứu sợi dây lưng khỏi làm mồi cho ngọn lửa.
Ít ngày sau một con chim ác là tình cờ phát hiện ra Gémmal, mà không biết sợi dây lưng này có phép lạ gì. Nó tha[2] về tổ. Nhưng đó lại là một chuyện khác, sẽ kể vào một dịp khác.
[2] Nghe nói loài chim ác là rất thích những vật óng ánh.