CHƯƠNG 18 - THÚ TỘI
-
Chuyện Despereaux
- Kate DiCamillo
- 1040 chữ
- 2020-05-09 04:26:35
Số từ: 1027
Dịch giả: Phạm Minh Điệp
NXB Hội Nhà Văn
Nguồn: Sưu tầm
ROSCURO ĐI, như Botticelli đã bảo cậu phải làm thế, để giày vò tên tù nhân mới và để lấy đi tấm vải đỏ của hắn.
Người đàn ông đang ngồi hai chân duỗi thẳng về phía trước và bị xích xuống nền ngục. Tấm vải đỏ vẫn khoác trên vai ông ta.
Roscuro ép mình lọt qua những thanh sắt và rón rén bò qua những tảng đá ẩm ướt chảy nước trên nền ngục.
Khi đã tới gần người đàn ông, cậu nói,
A, xin chào mừng, xin chào mừng. Chúng tôi rất vui mừng được đón ông đến đây.
Người đàn ông đánh một que diêm lên và nhìn Roscuro.
Roscuro nhìn ánh sáng đó đầy say mê.
Nói tiếp đi,
người tù nhân nói. Ông ta vẫy bàn tay về phía Roscuro và que diêm tắt phụt.
Mi chẳng là gì ngoài một con chuột cống.
Tôi,
Roscuro nói,
chính xác là vậy đấy. Một con chuột cống. Cho phép tôi chúc mừng ông có một khả năng quan sát thật tinh tường làm sao.
Mi muốn gì, con chuột cống kia?
Tôi muốn gì ư? Chẳng gì cả. Chẳng muốn gì cho riêng tôi cả, thế thôi. Tôi đến vì ông đấy. Tôi đến để ở bên ông trong bóng tối.
Cậu bò gần tới người đàn ông.
Ta không cần sự giúp đỡ của một con chuột cống.
Vậy còn niềm an ủi từ một cái tai biết thông cảm thì sao? Ông có cần không?
Hử?
Ông có muốn thú nhận những tội lỗi của mình không?
Với một con chuột cống ư? Mi chỉ đùa cợt thôi.
Bắt đầu nhé,
Roscuro nói.
Nhắm mắt lại. Hãy vờ như tôi không phải là một con chuột cống. Vờ như tôi chẳng là gì ngoại trừ một giọng nói từ bóng tối. Một giọng nói biết quan tâm.
Người tù nhân nhắm mắt lại.
Được thôi,
ông ta nói.
Ta sẽ nói với mi. Nhưng ta nói bởi vì chẳng có lý do gì mà lại không nói cả, chẳng có lý gì mà phải giữ bí mật với một con chuột cống bé tí bẩn thỉu cả. Ta chẳng đến nỗi cùng đường tuyệt vọng mà phải nói dối với cả một con chuột cống.
Người đàn ông hắng giọng.
Ta phải ở đây vì đã ăn trộm sáu con bò, hai con giống Jersey và bốn con giống Guernsey. Trộm bò, đấy là tội lỗi của ta.
Ông ta mở mắt và nhìn thẳng vào bóng tối. Ông ta cười phá lên. Ông ta nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng còn có một điều mà ta đã làm, từ rất nhiều năm trước, một tội ác khác, mà người ta không hề biết.
Tiếp tục đi,
Roscuro nói thật nhẹ nhàng. Cậu bò tới gần hơn. Cậu để một bàn chân mình chạm vào cái tấm vải đỏ kỳ diệu kia.
Ta đã bán đứa bé gái của mình, đứa con gái của chính ta, lấy tấm vải đỏ này cùng với một con gà và một vốc thuốc lá.
Xì,
Roscuro nói. Cậu không hề hoảng hốt khi phải nghe một điều xấu xa đến thế. Cha mẹ cậu, nói cho cùng, chẳng mấy quan tâm tới cậu, và chắc chắn rằng, nếu có được chút lợi lộc gì thì họ cũng đã bán cậu đi rồi. Và rồi, cũng như thế, Botticelli Remorso, một chiều Chủ nhật lười biếng, đã kể lại theo trí nhớ tất cả những lời thú tội mà hắn đã nghe được từ những tù nhân. Những gì mà con người có khả năng làm được không còn khiến Roscuro phải ngạc nhiên.
Và rồi...,
người đàn ông nói.
Và rồi,
Roscuro mớm lời.
Và rồi ta đã làm điều khủng khiếp nhất: ta bỏ con bé mà bước đi và nó đang khóc gọi ta mà ta chẳng hề quay nhìn lại. Ta không nhìn lại. Ôi, Chúa ơi. Ta cứ bước đi.
Người tù nhân hắng giọng. Ông ta sụt sịt.
À,
Roscuro nói.
Phải rồi, tôi hiểu.
Lúc này, cậu đã đứng sao cho tất cả bốn bàn chân của mình chạm vào tấm vải đỏ.
Ông có thấy dễ chịu trong tấm vải mà ông đã đánh đổi đứa con của mình không?
Nó ấm áp,
người đàn ông nói.
Nó có đáng giá bằng đứa con của ông không?
Ta thích cái màu của nó.
Tấm vải có nhắc ông nhớ tới điều sai trái mà ông đã làm không?
Có,
người tù nhân nói. Ông ta sụt sịt.
Có đấy.
Hãy cho phép tôi gỡ bỏ gánh nặng của ông đi nhé,
Roscuro nói. Cậu đứng thẳng trên hai chân sau và cúi gập lưng xuống.
Tôi sẽ mang cái thứ gợi nhớ tội lỗi này rời khỏi ông,
cậu nói. Con chuột cống cắn lấy tấm vải trải bàn bằng bộ răng rất khỏe của mình và kéo tuột khỏi vai người đàn ông.
Ê, này. Trả nó lại đây cho ta.
Nhưng Roscuro, thưa độc giả, rất nhanh. Cậu kéo tuột tấm vải qua những thanh sắt của căn ngục, vút, như một trò ảo thuật nhưng chẳng kỳ diệu chút nào.
Này!
người tù nhân quát lên.
Mang nó lại đây. Đấy là tất cả những gì ta có.
Phải,
Roscuro nói,
và đó chính xác là lý do tôi phải có nó cho bằng được.
Đồ chuột cống bẩn thỉu!
người tù nhân hét lên.
Phải,
Roscuro nói.
Đúng vậy đấy. Đó là điều chính xác nhất.
Rồi cậu bỏ mặc người đàn ông và kéo lê tấm vải trải bàn về cái tổ của mình để săm soi nó.
Thật đáng thất vọng làm sao! Nhìn nó, Roscuro biết rằng Botticelli đã sai. Thứ mà Roscuro muốn, thứ mà cậu cần, không phải là tấm vải, mà là cái ánh sáng đã từng chiếu rọi đằng sau nó.
Cậu muốn lại được lấp đầy, được ngập chìm, được chói lòa đôi mắt trong ánh sáng.
Và vì thế, thưa độc giả, con chuột cống biết rằng mình phải đi lên tầng trên.