CHƯƠNG 21 - NHỮNG LỜI CUỐI CÙNG CỦA HOÀNG HẬU


Số từ: 762
Dịch giả: Phạm Minh Điệp
NXB Hội Nhà Văn
Nguồn: Sưu tầm
HOÀNG HẬU YÊU MÓN XÚP. Bà yêu món xúp hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này ngoại trừ nàng công chúa Hạt Đậu và nhà vua. Và bởi vì hoàng hậu yêu thích nó, nên xúp được phục vụ thường xuyên trong lâu đài vào mọi bữa tiệc, mọi bữa trưa, và mọi bữa tối.
Và thật đáng là món xúp chứ! Tình yêu và lòng ngưỡng mộ của Đầu Bếp đối với hoàng hậu và khẩu vị tinh tế của hoàng hậu đã biến nước xúp mà bà chế biến từ mức độ một món ăn bình thường lên một thứ nghệ thuật cao.
Vào cái ngày đặc biệt này, dành cho bữa tiệc đặc biệt này, Đầu Bếp đã vượt qua khả năng của chính mình. Món xúp là một tuyệt tác, một sự hòa trộn tinh tế giữa thịt gà, rau cải xoong, và tỏi. Roscuro, khi ngóc lên khỏi đáy bát xúp to tướng của hoàng hậu, không thể không nhấm vài ngụm nhỏ đầy tán thưởng.

Thật đáng yêu,
cậu nói, trong chốc lát bị xao lãng khỏi nỗi khốn khổ về sự tồn tại của mình,
thật là mê say.


Thấy chưa?
Hạt Đậu hét lên.
Thấy chưa kìa!
Nàng đứng bật dậy. Nàng chỉ thẳng vào Roscuro.
Đó là một con chuột cống. Con đã nói đó là một con chuột cống mà. Nó đã đu trên cây đèn chùm, và bây giờ thì nó nằm trong bát xúp của mẹ!

Các nhạc sĩ ngừng tay gẩy ghi ta. Nghệ sĩ tung hứng thôi tung hứng. Các nhà quý tộc ngừng ăn.
Hoàng hậu nhìn xuống Roscuro.
Roscuro nhìn lên hoàng hậu.
Thưa độc giả, theo tinh thần trung thực, tôi phải nói ra một sự thật ghê gớm và rất khó khăn này: Chuột cống không phải là một loài đẹp đẽ gì. Chúng thậm chí còn chẳng dễ thương. Chúng, thực sự, là những quái vật rất xấu xa, đặc biệt khi một trong số chúng bất ngờ xuất hiện trong bát xúp của người với những mẩu cải xoong đung đưa trên đám râu.
Một khoảng im lặng kéo dài, và rồi Roscuro nói với hoàng hậu,
Tôi xin người thứ lỗi cho.

Đáp lại, hoàng hậu quăng chiếc thìa lên không trung và hét một tiếng thật khủng khiếp, một tiếng hét không xứng với một bà hoàng hậu, một tiếng hét nửa như tiếng hí của ngựa và nửa như tiếng eng éc của lợn, một tiếng hét nghe tựa như thế này: hííííééééccccccccc.
Và rồi bà nói,
Có một con chuột cống trong bát xúp của tôi.

Hoàng hậu đúng là một con người giản dị và luôn luôn, suốt cuộc đời mình, chẳng làm gì ngoại trừ nói lại những việc quá ư là hiển nhiên.
Bà đã chết như bà đã sống.

Có một con chuột cống trong bát xúp của tôi
là những lời cuối cùng bà thốt ra. Bà ôm chặt lấy ngực mình và ngã ngửa ra sau. Chiếc ghế hoàng gia của bà đổ xuống sàn kêu đánh rầm, và phòng tiệc vỡ òa. Những cái thìa rơi xuống. Những chiếc ghế bị xô ra sau.

Cứu lấy nàng!
nhà vua gầm lên.
Các ngươi phải cứu lấy nàng!

Roscuro bò ra khỏi bát xúp. Cậu cảm thấy rằng, trong trường hợp này, tốt nhất là cậu nên đi. Khi cậu bò qua tấm khăn trải bàn, cậu nhớ lại những lời của người tù nhân trong ngục tối, niềm nuối tiếc của ông ta vì đã không quay nhìn lại đứa con gái của mình khi bỏ đi. Và vì thế, Roscuro quay mình.
Cậu nhìn lại.
Và cậu nhìn thấy công chúa đang nhìn cậu chằm chằm. Đôi mắt nàng chứa đầy sự ghê tởm và nỗi tức giận.

Hãy quay về ngục tối đi
là tiếng nói từ cái nhìn nàng dành cho cậu.
Hãy quay về cái ngục tối nơi mà ngươi thuộc về đi.

Cái nhìn này, thưa độc giả, đã làm tan vỡ trái tim Roscuro.
Người nghĩ rằng chuột cống không có trái tim ư? Sai rồi. Mọi sinh vật đều có trái tim. Và trái tim của bất kỳ sinh vật nào cũng có thể tan vỡ.
Nếu như con chuột cống không nhìn lại qua vai mình, có lẽ trái tim cậu ta sẽ không tan vỡ. Và có thể lắm, rằng, tôi sẽ không có câu chuyện nào mà kể cả.
Nhưng, thưa độc giả, cậu ta đã quay nhìn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Despereaux.