X - Quyển hồn: Chương: 29


Số từ: 2331
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tôi đang ngồi trong phòng Chủ soái, bên bàn đối diện ông, vị trí khách hàng, như người tới nhà băng thương thảo một món vay đáng kể. Nhưng ngoài chỗ ngồi của tôi, không còn mấy dấu vết sự khách khí giữa hai người. Tôi không còn ngồi cổ cứng đờ, lưng ưỡn thẳng, chân đóng băng cạnh nhau trên sàn, mắt cụp xuống. Bây giờ tôi buông lỏng toàn thân, khoan khoái nữa là khác. Giày đã tụt ra, tôi co chân lại trên ghế, một thành lũy váy đỏ bao quanh thật đấy, nhưng vẫn là co lại, như bên lửa trại, những ngày picnic xa xưa. Giá trong lò đốt lửa, sẽ hắt lên lấp lánh trên mặt ghế mặt bàn bóng loáng, phà ánh sáng ấm áp trên da thịt. Tôi tự thêm lửa vào.
Còn Chủ soái, tối nay, thoải mái quá mức cần thiết. Áo ngoài bỏ, cùi chỏ chống trên bàn. Chỉ thiếu que tăm khóe môi là đủ bức cổ động dân chủ nông thôn, như trên tấm tranh in kẽm. Cứt ruồi lấm tấm, trang sách cũ đã ra tro.
Những ô vuông trên bàn cờ trước mặt đầy dần: tôi đang đánh đòn áp chót đêm nay. Zilch3, tôi đặt xuống, cái từ một nguyên âm tiện lợi với một chữ Z đắt giá.

Đấy cũng là từ à?
Chủ soái hỏi.

Có thể tra luôn,
tôi nói.
Từ này khá cổ.


Thôi nhường cô,
ông nói. Ông cười. Chủ soái rất khoái mỗi lần tôi thể hiện mình, tài trước tuổi, như một con cún chăm chú, tai dỏng lên, háo hức muốn diễn trò. Sự tán thưởng của ông trùm lên tôi như bồn nước ấm. Ở ông tôi không nghe ra vẻ thù địch tôi vẫn thấy ở đàn ông, đôi khi ngay cả Luke. Trong lòng ông không nhủ đồ giặc cái. Đúng ra ông kẻ cả một cách ân cần. Ông thích thú ý nghĩ rằng tôi đang vui thích; và chao ôi, chẳng phải sao.
Thoăn thoắt ông tính điểm hai bên trên máy tính bỏ túi.
Cô vượt xa tôi,
ông nói. Tôi ngờ ông chơi gian, tâng bốc tôi, muốn tôi đẹp ý. Nhưng vì sao? Vẫn không lời đáp. Ông liệu được gì từ lối chiều chuộng này? Chắc chắn phải có gì đó.
Ông ngửa người ra, mười đầu ngón tay chạm nhau, cử chỉ tôi đã quen mắt. Giữa chúng tôi đã hình thành một bộ cử chỉ như thế, cung cách quen thân như thế. Ông ta đang nhìn tôi, không phải thiếu nhân từ, nhưng có chút hiếu kỳ, như tôi là bài toán đố cần giải.

Tôi nay cô muốn đọc gì?
ông hỏi. Cả điều này cũng đã thành lệ. Tới giờ tôi đã ngốn một tờ Mademoiselle, một cuốn Esquire từ thập kỷ tám mươi, một tờ Ms., mà tôi chỉ lờ mờ nhớ đồng loại nó đã từng vất vưởng trong chuỗi căn hộ của mẹ suốt thời tôi lớn lên, và một cuốn Reader’s Digest. Ông còn có cả tiểu thuyết. Tôi đã đọc một cuốn Raymond Chandler, và giờ đang đi được nửa Thời gian khổ, của Charles Dickens. Những dịp ấy tôi đọc vội, nuốt lấy nuốt để, gần như nhảy cóc, cố nhồi nhét vào đầu càng nhiều càng tốt trước đợt nhịn dài tiếp theo. So với chuyện ăn sẽ là cảnh nhồm nhoàm của người vừa chết đói, so với chuyện sex sẽ là cú đứng thẳng chớp nhoáng, lén lút trong một góc hẻm nào.
Mỗi lần như thế, Chủ soái ngồi nhìn tôi đọc, không nói nhưng cũng không rời mắt khỏi tôi. Ngay cái nhìn ấy cũng là một lối sờ mó lạ thường, tôi cảm thấy mình bị lột tràn. Tôi những muốn ông ta quay lưng lại, đi quanh phòng, tự chọn cái gì mà đọc. Như thế may ra tôi được thư thả hơn, nhấm nháp hơn. Cứ thế này, chuyện tôi đọc sách trái phép tự nó cũng thành diễn trò.

Tôi nghĩ chỉ muốn nói chuyện thôi,
tôi nói. Nói rồi chính tôi cũng ngạc nhiên.
Ông lại cười. Ông không tỏ ra kinh ngạc. Có thể ông đã chờ đợi điều này, hay một điều tương tự.
Vậy sao?
ông nói.
Cô muốn nói chuyện gì?

Tôi ngần ngừ.
Gì cũng được. Ừm, về ông, chẳng hạn.


Tôi à?
Ông ta vẫn giữ nụ cười.
Ô, về tôi thì có gì mà nói. Tôi chỉ là một thằng cha xoàng xĩnh.

Câu nói rành rành là giả dối này, và cả chữ ông dùng nữa - thằng cha? - khiến tôi ngưng bặt. Những thằng cha xoàng xĩnh không làm nên Chủ soái.
Chắc ông cũng phải giỏi cái gì chứ,
tôi nói. Tôi biết mình đang mớm, đang ngọt nhạt với ông, đang dụ dỗ, và thấy mình đáng khinh, một trò rất tởm, thật tình. Nhưng chúng tôi đều đang phòng thủ. Nếu ông không nói, sẽ là tôi. Tôi biết, tôi cảm được lời lẽ đang ứ lên trong mình, đã bao lâu rồi tôi mới thực sự trò chuyện với người. Những câu thì thầm chớp tắt với Ofglen, giờ đi dạo sáng nay, chẳng ăn nhằm mấy; nhưng đấy là mồi nhử, mào đầu. Đã biết thế nào là nhẹ nhõm chỉ sau chừng ấy lời, tôi muốn nữa.
Và nếu mở miệng trước ông tôi sẽ buột ra điều không nên nói, sẽ tiết lộ gì đó. Tôi lường được chuyện đó sẽ đến, mình phản trắc mình. Tôi không muốn ông ta biết quá nhiều.

A, tôi làm điều tra thị trường, ban đầu là thế,
ông dè dặt nói.
Sau rồi tôi đại khái là bung ra.

Tôi chợt nhận ra rằng, dù biết ông là Chủ soái, tôi không biết ông là Chủ soái điều hành cái gì. Phạm vi của ông, lĩnh vực chuyên môn, như xưa thường nói? Bây giờ không còn những danh hiệu cụ thể nữa.

Thế à,
tôi nói, cố gắng tỏ ra có hiểu.

Có thể nói tôi cũng kiểu như khoa học gia,
ông nói.
Trong giới hạn, tất nhiên.

Sau đó một lúc lâu ông không nói gì, tôi cũng thế. Chúng tôi dè chừng nhau.
Người cất lời trước là tôi.
Vậy, biết đâu ông có thế giải thích giúp một điều tôi băn khoăn đã từ khá lâu.

Ông ta có vẻ thú vị.
Có thể là gì đây?

Tôi đang xông thẳng vào cấm địa, nhưng không dừng lại được.
Một câu tôi đọc được ở đâu đó.
Tốt nhất không nói ở đâu.
Tôi nghĩ là tiếng La tinh, và tôi nghĩ có khi...
Tôi biết ông có từ điển tiếng La tinh. Ông có nhiều từ điển các loại, trên kệ trên cùng bên trái ḷ sưởi.

Nói đi,
ông nói. Xa cách hơn, nhưng chăm chú hơn, hay là tôi tưởng tượng?

Nolite te bastardies carborundorum,
tôi nói.

Hả?
ông hỏi.
Tôi đã phát âm không đúng. Tôi không biết đọc thế nào.
Tôi có thể đánh vần,
tôi nói.
Có thể viết ra.

Ông chần chừ một lúc trước ý tưởng tân kỳ này. Có lẽ ông còn không nhớ tôi biết viết. Tôi chưa từng cầm đến cái bút, trong phòng này, để tính điểm cũng không. Đàn bà không biết tính, có lần ông nói, như đùa cợt. Khi tôi hỏi thế nghĩa là gì, ông nói, Họ nghĩ, một với một với một với một không phải là bốn.
Vậy là gì? Tôi hỏi, nghĩ chắc là ba hoặc năm.
Vẫn là một với một với một với một, ông nói.
Nhưng lúc này thì ông bảo
Được rồi,
và bắn cây bút nước ngang bàn về phía tôi gần như kháng cự, như nhận lời thách thức. Tôi nhìn quanh tìm giấy viết và ông đưa ra cuốn sổ tính điểm, một tập giấy ghi chú văn phòng, đầu trang in hình mặt cười nho nhỏ. Họ vẫn còn làm thứ này.
Tôi ghi dòng chữ ra thật cẩn thận, chép ra từ đáy não tôi, từ đáy tủ. Nolite te bastardies carborundorum. Ở đây, giữa bối cảnh này, nó không còn là cầu nguyện hay mệnh lệnh, chỉ là một dòng graffiti ủ rũ, vạch ra một lần, rồi bỏ rơi. Cây bút giữa ngón tay tôi phập phồng cựa quậy, gần như đang sống, tôi cảm thấy được sức mạnh nó, sức mạnh của chữ trong ruột nó. Bút làm nên ganh tị, dì Lydia hắn sẽ bảo, cũng là khẩu hiệu của Trung tâm, răn chúng tôi tránh cho xa những vật đó. Và phải, bút làm nên ganh tị. cầm lấy nó đã thấy ganh tị rồi. Tôi ganh tị Chủ soái vì cây bút của ông. Thêm một vật nữa tôi muốn đánh cắp.
Chủ soái cầm lấy tờ mặt cười trên tay tôi liếc nhìn. Rồi ông bật cười, và đỏ mặt chăng?
Đây không phải là tiếng La tinh chuẩn,
ông nói.
Chỉ là đùa thôi.


Đùa ư?
tôi nói, hết sức hoang mang. Đấy không thể chỉ là đùa. Chẳng lẽ tôi đã làm điều táo tợn, liều chiếm lấy tri thức, chỉ vì một câu đùa?
Đùa thế nào cơ?


Cô biết đám học trò nam là thế nào rồi đấy,
ông nói. Trong tiếng cười có chút luyến nhớ, giờ tôi hiểu, tiếng cười khoan hậu với kẻ đã là mình. Ông đứng dậy, qua phòng tới tủ sách, lấy một cuốn khỏi kho tàng; nhưng không phải từ điển. Là một cuốn sách cũ, xem ra là sách giáo khoa, mép quăn queo, dây đầy mực. Trước khi đưa tôi ông lật qua, trầm ngâm, hồi tưởng, rồi
Đây,
ông nói, đặt mở trên bàn trước mặt tôi.
Tôi nhìn thấy trước hết là bức hình: Vệ nữ thành Milo, ảnh chụp đen trắng, có thêm ria mép và áo ngực màu đen với lông nách nguệch ngoạc vẽ vào. Trang kia là đấu trường La Mã, có chú tiếng Anh, và bên dưới, chia động từ: sum es est, sumus estis sunt.
Đây này,
ông chỉ vào đó, và bên lề, tôi thấy nó, cùng màu mực đã gắn lông cho Vệ nữ. Nolite te bastardies carborundorum.

Cũng hơi khó giải thích buồn cười ở chỗ nào trừ khi cô biết tiếng La tinh,
ông nói.
Ngày xưa chúng tôi từng viết đủ loại như thế. Tôi cũng không biết từ đâu ra, chắc lớp lớn dạy cho.
Quên bẵng tôi và cả chính mình, ông giở từng trang.
Nhìn cái này,
ông nói. Bức tranh tên Phụ nữ tộc Sabine, và vạch bên lề: pim pis pit, pimus pistis pants.
Còn có một câu nữa,
ông nói.
Cim, cis, cit...
Ông đứt quãng, trở lại hiện thời, ngượng nghịu. Ông ta lại cười, lần này có thể gọi là nhe nhởn. Tôi hình dung ông với tàn nhang, với vết bò liếm. Lúc này tôi gần như thích ông.

Nhưng nghĩa nó là gì?
tôi hỏi.

Cái nào?
ông hỏi.
À. Nó nghĩa là, ‘Đừng để quân chó đẻ nghiền nát nhà ngươi.’ Tôi nghĩ lũ chúng tôi tự cho mình thông minh lắm, hồi ấy.

Tôi nặn ra nụ cười, nhưng giờ thì tất cả đã rõ. Tôi hiểu được vì sao cô ấy viết câu này, trên vách tủ, nhưng cũng hiểu rằng cô phải biết được câu đó từ đây, trong phòng này. Còn đâu nữa? Cô chưa bao giờ là một học trò nam. Biết ông, trong một buổi hồi tưởng ấu thơ, một dịp trao đổi tâm tình tiền lệ. Vậy tôi không phải người đầu tiên. Bước vào thế giới lặng lẽ của ông, chơi cùng ông trò sắp chữ con nít.

Cô ta rồi sao?
tôi hỏi.
Ông gần như không lưỡng lự giây nào.
Cô có biết cô ấy à?


Có biết,
tôi nói.

Cô ta treo cổ,
ông nói; vẻ nghĩ ngợi, chứ không buồn rầu.
Vì thế mà chúng tôi đã cho tháo đế đèn đi. Trong phòng cô đó.
Ông ngừng lại.
Serena phát hiện,
ông nói, như thể thế là đủ hiểu. Mà thế là đủ.
Chết con chó này, kiếm con khác.

Bằng gì?
tôi hỏi.
Ông ta không muốn vẽ đường cho tôi.
Quan trọng gì?
ông nói. Ga giường xé ra, tôi đoán vậy. Mọi khả năng tôi đã cân nhắc cả.

Tôi đoán là Cora đã tìm ra,
tôi nói. vì thế chị ta mới thét.

Ừ,
ông nói.
Khổ thân.
ý ông là Cora.

Có lẽ tôi không nên đến đây nữa,
tôi nói.

Tôi cứ nghĩ cô thích,
ông nói nhẹ không, nhưng nhìn tôi với cặp mắt sáng, chăm chú. Nếu ngờ nghệch hơn chắc tôi sẽ nghĩ ông sợ.
Tôi mong là có.


Ông muốn đời tôi còn chịu nổi,
tôi nói. Câu đó thốt ra không phải để hỏi, mà là một nhận định thẳng thừng, không quanh quẹo. Nếu đời tôi chịu nổi, có lẽ những chuyện họ đang làm sau cùng cũng là ổn cả.

Phải,
ông nói.
Tôi muốn vậy. Như vậy tốt hơn.


Được lắm,
tôi nói. Gió đã đổi chiều. Giờ tôi đã nắm được ông. Nắm được nhờ khả năng chết của chính mình. Nắm được lương tâm tội lỗi của ông. Rốt cuộc.

Cô muốn gì?
ông nói, vẫn nhẹ không như thế, như chỉ là một vụ giao dịch tài chính, mà là một vụ rất nhỏ mọn: kẹo, thuốc.

Ngoài sữa dưỡng da, phải không,
tôi nói.

Ngoài sữa dưỡng da,
ông đồng ý.

Tôi muốn...
tôi nói.
Tôi muốn biết.
Nghe thiếu quả quyết, ngu ngốc nữa, tôi đã nói mà không nghĩ.

Biết gì?
ông nói.

Bất cứ chuyện gì cần biết,
tôi nói; nhưng như thế sỗ sàng quá.
Chuyện gì đang xảy ra.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.