XII - Cung Jezebel: Chương: 33


Số từ: 2249
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Chiều muộn, trời mờ sương, nắng tản mát nhưng rải rắc dày đặc, như mạt đồng. Tôi bên Ofglen lướt trên hè phố; một cặp sánh vai, đằng trước một cặp nữa, lại một cặp bên kia đường. Trông từ xa chắc rất hay, rất đẹp, như các cô vắt sữa Hà Lan đắp nổi trên trán tường, như một kệ chất đày lọ muối tiêu bằng gốm kiểu cổ trang, như đoàn thiên nga, như đa bội bản sao của một vật có chút duyên dáng dù ít ỏi. Một cảnh đẹp mắt, trước mọi con mắt, trước mọi Con mắt, bởi đó mới là đối tượng của màn diễn này. Chúng tôi trên đường dự Nguyện cải, để trình diễn lòng tuân phục và mộ đạo.
Nhìn khắp không thấy một bông bồ công anh, mọi bãi cỏ đều tỉa sạch. Tôi thèm được thấy một bông, chỉ một thôi, của vứt đi mọc bừa ngược ngạo và dai như đỉa, vàng trường niên như mặt trời. Hớn hở và xoàng xĩnh, rạng rỡ không cần biết ai nhìn. Nhan đeo tay, chúng tôi thường hái về tết, vòng cố và vương miện nữa, nhựa cây dính ngón tay. Hoặc tôi sẽ cầm một bông giơ trước cằm con: Xinh bằng tiên không? Ngửi vào, mũi con sẽ lấm tấm phấn. Hay là tóc tiên vàng nhỉ? Hoặc đã rụng cánh mà đơm hạt: tôi nhìn thấy con, chạy băng qua thảm cỏ, thảm cỏ ngay trước mặt tôi kia, hồi hai hay ba tuổi, hoa trên tay như que pháo hoa đang vẫy, cây đũa thần tí tách những tia lửa trắng, bầu không tràn ngập những cánh dù li ti. Thổi đi, sẽ biết được giờ. Ngàn ấy giờ phút, cuốn theo gió hè mơn man. Nhưng phải cúc trắng mới đoán được tình yêu, chúng tôi chơi cả trò đó nữa.

Chúng tôi sắp hàng qua chốt kiểm soát, thành từng cặp trên cặp dưới cặp sau, như cả một trường nữ sinh tư thục đi dã ngoại về quá muộn. Muộn oi là muộn, phải hàng năm, đến nỗi mọi thứ đều đã lớn lên quá khổ, chân tav, cơ thể, áo quàn lớn theo. Như bị phù phép. Đây là cổ tích, tôi những muốn tin thế. Nhưng chúng tôi đã được cho qua, theo cặp, và tiếp tục đi.
Được một hồi thì rẽ phải, đi quá Hoa huệ về phía sông. Giá mà tôi có thể đi tận đó, tỏi bên bờ sông mênh mông, nơi ngàv xưa chúng tôi nằm phơi nắng, dưới những nhịp cầu cong cong. Nêu chịu khó đi dọc bờ sông, theo những ngả quành khuất khúc, rồi sẽ ra được biển; nhưng tới đó có gì mà làm? Nhặt vỏ sò, phơi người trên những hòn đá trơn trượt.
Nhưng chúng tôi sẽ không đi ra sông, không thấy được những vòm nhà bát úp trên đường, trăng lóa điểm vàng hay lam, tươi vui thanh khiêt. Mà ngoặt vào một tòa nhà hiện đại hơn, ngang cửa căng một băng rôn lớn: NGÀY NGUYỆN THIỆN CẢl LƯƠNG ĐÀN BÀ. Băng rôn che mất tên cũ của tòa nhà, một ông cố tổng thông xơi đạn chì nào đó. Dưới dòng chữ đỏ có một dòng nhỏ hơn, màu đen, hai bên hai hình vẽ con mắt có cánh: Chúa là tài nguyên quốc gia. Cánh cửa nằm giữa những Vệ binh không bao giờ vắng: hai cặp, bốn người, súng bên hông, mắt nhìn thẳng. Gần như tượng mẫu thời trang, tóc chải mượt, cảnh phục ủi thắng, gương mặt non rắn đanh như thạch cao. Nhưng không gã nào nổi mụn. Mỗi người một khẩu súng tự động ngay tầm tay, đề phòng bất kỳ hành động nguy hiếm hay phản nghịch nào chúng tôi có nguy cơ gây ra trong đó.
Nguyện cải sẽ tổ chức ở sân có mái che, một khoảng trống hình chữ nhật mái kính. Lần này không phải cấp thành phố, cấp đó sẽ ở sân bóng; hôm nay chỉ là quận này với nhau. Hàng dãy ghế gập bằng gỗ đã sắp bên phải sân, dành cho các Phu nhân và con gái các sĩ quan hay quan chức cấp cao, cũng không khác nhau nhiều lắm. Các khán đài trên cao, tay vịn bằng bê tông, dành cho phụ nữ đẳng thấp, Martha và các Vợ cần kiệm áo sọc nhiều màu. Họ không bắt buộc đi dự Nguyện cải, nhất là nếu đang làm việc hoặc có con nhỏ, nhưng các khán đài xem ra vẫn chen chật. Tôi đoán đấy cũng là giải trí, như xem kịch hay xiếc.
Một vài Phu nhân đã yên vị, diện những tấm áo xanh thêu sang nhất. Có thể cảm thấy mắt họ nhìn mình khi chúng tôi tùng cặp đỏ đi qua trước mặt, tới phía đối diện. Chúng tôi đang là đối tượng xem xét, định giá, thì thầm phán xét; có thể cảm thấy, như hàng chân kiên bò trên da trần.
Phía này không có ghế. Khu cho chúng tôi vây lại băng sợi dây lụa xoắn màu đỏ, như trong rạp phim ngày xưa để ngăn khách hàng. Sại dây ấy cắt chúng tôi biệt lập, đánh dấu cách ly, tránh lây nhiễm sang nhừng người còn lại, tạo riêng một thứ chuồng hay cũi; chúng tôi cứ thế tuôn vào, tự chia thành hàng lối, một việc đã rất quen làm, và quỳ xuống ngồi trên sàn xi măng.

Lui xuống cuối,
Ofglen rì rầm bên tôi.
Như thế dễ nói chuyện hơn.
Và trong lúc quỳ, đầu hơi cúi xuống, tôi nghe thấy khắp bốn bề lao xao, như tiếng côn trùng líu ríu trong cỏ khô cao ngất: giọng thì thầm ken dày. Đây là một trong những nơi chúng tôi có thể trao đổi tự do, truyền tin tức đi khắp đám. Họ khó mà chỉ mặt ai trong cả nhóm, hoặc nghe ra nói gì. Hon nữa họ cũng chẳng muốn ngắt ngang buổi lễ, lại còn trước mắt camera truyền hình.
Ofglen huých vào sườn tôi, đánh động, và tôi nhìn lên, rất chậm và lén lút. Từ chỗ này nhìn khá rõ lối vào sân, nơi mọi người đang đều đặn dồn về. Hẳn cô lưu ý Janine, bởi cô ta kìa, cặp đôi người mới, không phải cô trước, một người tôi chưa thấy bao giờ. Vậy là Janine đã bị chuyển rồi, tới một hộ mới, một nhiệm sở mới. Quá sớm, hay sữa cô ta bị hỏng sao đó chăng? Đó là khả năng duy nhất, trừ khi có chuyện tranh giành đứa bé, cũng không hiếm như người ta tưởng. Một khi đã sinh, cô ta có thể kháng cự không muốn trao đi. Cái đó tôi hiểu. Thân hình cô dưới làn vải đỏ trông rất gầy, xác xơ là khác, vầng hào quang thai phụ lúc trước không còn. Mặt cô trắng bợt và nhọn ra, như sức sống đã bị hút hết.

Chẳng hay chút gì, cô biết không,
Ofglen nói gần bên tai tôi.
Nó thành ra là một máy xắt.

Cô nói tới con của Janine, đứa trẻ đã ghé qua Janine trên đường về nơi khác. Đứa bé tên Angela. Rốt cuộc vẫn sai lầm, đặt tên nó vội vàng như thế. Tôi cảm thấy cồn cào, trong ổ bụng. Không phải cồn cào, mà là trống rỗng. Tôi không muốn biết đã hỏng cái gì.
Chúa ơi,
tôi nói. Trải qua từng ấy chuyện, rồi trắng tay. Tệ hơn cả trắng tay.

Là đứa thứ hai rồi đấy,
Ofglen nói.
Không tính đứa con riêng, hồi trước. Cô ta từng sẩy thai tám tháng, cô không biết ư?

Chúng tôi chăm chú nhìn Janine đi vào giữa vòng dây, bọc trong vận rủi, thứ khăn trùm bắt khả chạm vào. Cô ta thấy tôi, chắc chắn phải thấy tôi, nhưng cô nhìn xuyên qua tôi. Lần này không nụ cười đắc thắng. Cô quay đi, quỳ xuống, và giờ tôi chỉ còn thấy tấm lưng và đôi vai gầy nghiêng nghiêng.

Cô ta nghĩ là lỗi tại mình,
Ofglen thì thầm.
Hai lần liên tiếp. Vì đã phạm tội. Cô ta dùng gã bác sĩ, nghe đồn thế, không hề là của Chủ soái nhà này.

Tôi không thể nói đã biết, nếu không Ofglen sẽ ngạc nhiên. Theo như cô biết, bản thân cô là nguồn tin duy nhất của tôi, những chuyện loại này; những chuyện cô am hiểu đến kinh ngạc. Làm sao cô biết được về Janine? Qua các Martha? Người cặp cùng Janine mua sắm? Nghe trộm sau cửa, giờ các Phu nhân trà rượu, trong khi chăng lưới. Liệu Serena Joy có nói về tôi kiểu đó, nếu tôi theo ý bà? Gật đầu tức khắc, quả thật ả ta không cần, chỉ cần có hai chân và một cái đó đó xài được là quá đủ. Chúng nó không biết tởm, chúng không có cảm xúc như chúng ta. Và đám còn lại trên ghé vươn cổ tới, úi giời, kinh hoàng và ham hố biết mấy. Làm thế nào chứ? Khi nào? Ở đâu?
Như Janine ắt đã chịu đựng.
Kinh khủng quá,
tôi nói. Nhưng cũng đúng là Janine, quả thực, cái thói rước lấy vào thân, coi đứa bé khuyết tật chỉ là tại mình. Nhưng con người ta sẵn sàng làm mọi chuyện để khỏi thùa nhận đòi mình không có ý nghĩa gì. Không tích sự gì, đúng hơn. Không đường hướng.
Có lần buổi sáng giữa lúc thay đồ, tôi nhận ra Janine vẫn còn mặc áo ngủ trắng. Cô ta cứ ngồi nguyên trên mép giường.
Tôi nhìn ra đằng cánh cửa đôi nhà thể dục, nơi dì trực ban thường đứng, để xem đã phát hiện chưa, nhưng không thấy. Tới khoảng này họ đã tin tưởng chúng tôi hơn, đôi lúc để mặc chúng tôi không giám sát trong phòng học hoặc thậm chí cả căng tin đến hàng phút. Chắc hẳn dì đã lẻn ra làm điếu thuốc hay tách cà phê.
Nhìn kìa, tôi bảo Alma, ở cạnh giường tôi.
Alma nhìn sang Janine. Rồi cả hai chúng tôi cùng qua đó. Mặc đồ vào, Janine, Alma nói với tấm lưng trắng. Chúng tôi không muốn vì cô mà phải đi cầu nguyện thêm đâu. Nhưng Janine không nhúc nhích.
Lúc này Moira cũng đã đi tới. Đó là trước khi cô đào thoát, lần sau. Cô vẫn còn cà nhắc, hậu quả của màn tẩm quất chân. Cô đi vòng qua giường đế nhìn Janine tận mặt.
Ra đây, cô bảo Alma và tôi. Những ngưòi khác cũng bắt đầu xúm lại, đã thành một đám nho nhỏ. Quay lại đi, Moira bảo họ. Đừng làm ầm ĩ, nếu mụ ấy vào giờ thì sao?
Tôi vần nhìn Janine. Hai mắt thì mở, nhưng không nhìn thấy tôi. Mắt cô tròn và nở rộng, hai hàng răng chìa ra giữa nụ cười bất động. Qua nụ cười, qua kẽ răng, cô ta đang thì thầm một mình. Tôi phải ghé sát vào mới nghe thấy.
Xin chào, cô nói, nhưng không phải với tôi. Em là Janine. Em là người phục vụ ngài sáng này. Cho phép em mang tới tách cà phê mở đầu nhé?
Giê su ma, Moira nói, cạnh tôi.
Đùng chửi thề, Alma nói.
Moira nắm lấy hai vai Janine lắc mạnh. Tỉnh ra đi, Janine, cô thô lỗ nói. Và đùng có dùng chữ đó.
Janine mỉm cười. Giờ chúc một ngày vui, thưa ngài, cô nói.
Moira vả hai cái vào mặt cô, phải, trái. Quay lại đây, cô nói. Quay lại đây ngay! Cô không được ở đó, cô không còn ở đó nữa. Chấm hết rồi.
Nụ cười của Janine rung rung. Cô ta đưa tay lên má. Sao lại đánh em? cô ta nói. Cái đó dở ạ? Em có thể mang ra cái khác. Ngài đâu cần phải đánh em
Cô có biết họ sẽ làm cái gì không? Moira nói. Giọng cô nhỏ nhưng đanh và kiên quyết. Nhìn tôi đây. Tôi là Moira và đây là Trung tâm Đỏ. Nhìn tôi đây.
Mắt Janine dần định thần. Moira à? cô ta nói. Tôi không biết Moira nào cả.
Chúng nó không đưa cô tới bệnh xá đâu, nên đừng có mơ, Moira nói. Chúng nó không phí công tìm cách điều trị đâu. Thậm chí không buồn bỏ cô lên tàu ra khu Kiều dân nữa. Cô đi quá xa là chúng sẽ mang thắng tới Phòng thí nghiệm bắn cô chết. Rồi thiêu xác cô trong bãi rác, như Phế nữ. Thế nên quên đi.
Tôi muôn về nhà, Janine nói. Cô ta bắt đầu nức lên.
Giê su thánh vật, Moira nói. Đủ lắm rồi. Mụ ta vào ngay bây giờ, tôi thề với cô đấy. Mặc mớ đồ quỷ tha vào và câm miệng đi.
Janine vẫn ỉ ôi, nhưng cũng đứng dậy và bắt đầu mặc áo.
Lần sau nó làm thế mà tớ không có đây, Moira bảo tôi, cậu cứ tát cho nó như thế. Cậu không được để nó tuột mất. Thứ đó dễ lây lắm.
Như vậy là cô đang dự tính rồi, lúc ấy, sẽ thoát ra thế nào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.