XIV - Cứu Chuộc: Chương: 43
-
Chuyện Người Tùy Nữ
- Margaret Atwood
- 1870 chữ
- 2020-05-09 03:49:26
Số từ: 1859
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Ba cái thây treo đó, dù đầu đã trùm túi trông vần căng ra dị kỳ, như gà vặt lông buộc cổ ngẳng lên trong quầy hàng thịt, như chim bị xén cánh, như chim không biết bay, thiên thần mắc đọa. Không thể dứt mắt khỏi họ. Dưới gấu váy chân thò ra đung đưa, hai đôi giày đỏ, một đôi lam. Bỏ đi sợi dây và túi bọc đây có thể là một điệu vũ, vở ba lê, máy ảnh vừa chộp được: giữa đà rơi. Trông rất có hàng lối. Trông rất show biz. Hẳn chính dì Lydia đã xếp màu lam vào giữa.
Lễ Cứu chuộc hôm nay tới đây là hết,
dì Lydia tuyên bố với micro.
Nhưng...
Chúng tôi quay nhìn dì, nghe dì, chiêm ngưỡng dì. Dì lúc nào cũng biết canh giờ cho khoảng lặng. Cơn rúng động lan qua chúng tôi, xốn xáo. Còn điều gì khác, chắc vậy, sắp xảy ra.
Những các cô có thể đứng dậy, xếp vòng tròn.
Dì cười với chúng tôi, rộng rãi, hào phóng. Dì có một thứ sắp trao cho chúng tôi. Ban phát.
Trật tự, nào.
Dì đang nói với chúng tôi, đám Tùy nữ. Một số Phu nhân đã bỏ về, cả vài cô con gải. Phần lớn đứng lại, nhưng tuốt đằng sau, ngoài lề, họ chỉ việc xem. Họ không ở trong vòng.
Hai Vệ binh đã ra, giờ đang cuộn lại khúc thừng to, mang cất. Vài người thu đống gối tựa. Chúng tôi đang nhốn nháo di chuyển, trên khoảng cỏ trước sân khấu, vài người chen lấn cho được hàng đầu, ngay tâm, số khác xô đẩy không kém hung hăng ra khoảng giữa được bốn bề che chắn. Lủi lại quá lộ liễu ở những nhóm thế này là một sai lầm; sẽ bị xép vào đám hâm hẩm, thiêu nhiệt tâm mộ đạo. Nhiệt lượng đang tích tụ nơi đây, tiếng lào xào, cơn run rẩy chực chồm lên căm giận. Cơ thể căng ra, mắt rực lên, như rình rập.
Tôi không muốn lên đầu, cũng không xuống cuối. Tôi không rõ có gì sắp tới, tuy hiểu đó chẳng phải thứ mình muốn nhìn gần. Nhưng Ofglen đang nắm tay tôi, cô lôi tôi theo mình, và giờ đã lên tới hàng hai, trước mặt chỉ một rào người nhỏ. Tôi không muốn nhìn, nhưng cũng không giật lại. Tôi đã nghe nhiều tin đồn, tuy chỉ tin một nửa. Mặc cho mọi điều đã thấy, tôi vẫn tự nhủ: họ không đi xa thế đâu.
Các cô biết quy định Dự xử đấy,
dì Lydia nói.
Các cô đợi đến lúc tôi tuýt còi. Sau đó, các cô muốn làm gì thì làm, tới khi tôi tuýt lần hai. Hiểu chưa?
Có âm thanh từ chúng tôi đáp lại, ưng thuận không thành lời.
Rồi đây,
dì Lydia nói. Dì gật. Hai Vệ binh, không phải những người vừa cất cuộn thừng từ sau sân khấu tiến ra. Họ nửa bê, nửa kéo theo lết xết một người ở giữa. Người này cũng mặc cảnh phục Vệ binh, nhưng đã mất mũ, áo rách lấm lem. Mặt đầy vết chém và bầm dập, những vết bầm sâu đã ngả màu nâu đỏ; thịt sưng lên từng cục, lởm chởm râu không cạo. Trông không giống mặt mà như một giống rau lạ, một thứ rễ hay thân củ sứt sẹo, đã hỏng khi đương kỳ lớn. Ngay từ đây tôi cũng ngửi thấv anh ta: mùi cứt và nôn mửa. Mái tóc vàng rũ xuống mặt, bết lại vì gì đây? Mồ hôi đã khô?
Tôi nhìn anh ta trừng trùng kinh tởm. Trông như thằng say. Trông như thằng say vừa đánh lộn. Người ta đem một thằng say đến làm gì?
Gã đàn ông này,
dì Lydia nói,
bị kết tội cưỡng dâm.
Giọng dì rung lên vì điên giận, lại vì một vẻ đắc thắng.
Hắn ta từng là Vệ binh. Hắn đã bôi bẩn sắc phục của mình. Hắn đã xúc phạm vị thế được gửi gắm lòng tin. Đồng phạm của hắn trong tội tày trời này đã bị bắn bỏ. Hình phạt cho tội cưỡng dâm, như các cô đều biết, là xử tử. Đệ nhị luật chương 22, tiết 23 tới 29. Tôi nên nói thêm rằng tội ác này liên quan tới hai người các cô và có dùng súng uy hiếp. Như vậy nó còn dã man nữa. Tôi sẽ không kể thêm chi tiết làm bẩn tai các cô, trừ thông tin rằng một trong hai người đang mang thai và đứa con đã chết.
Tiếng thở dài tù chúng tôi dâng lên; bất giác tôi siết chặt nắm đấm. Thật là quá thể, vụ cưỡng bức này. Đứa bé nữa chứ, sau mọi điều chúng tôi phải trải qua. Thật thế, cơn khát máu trảo lên; tôi muốn xé vụn, đập nát, giằng tơi tả.
Chúng tôi chen chúc nhau xô tới, đầu ngoặt hết bên này rồi bên kia, cánh mũi phập phồng, ngửi mùi chết chóc, chúng tôi nhìn khắp mặt nhau, thấy niềm căm giận. Bắn còn là nhân đạo. Đầu người kia đờ đẫn đảo một vňng: hắn có nghe đýợc dì ta không?
Dì Lydia chờ một lát, rồi mỉm cười nho nhỏ và đưa còi lên môi. Chúng tôi đều nghe, chói lói như bạc, vọng về từ một trận bóng chuyền năm nảo năm nào.
Hai Vệ binh buông người kia ra lùi lại. Hắn nghiêng ngả - ngấm thuốc chăng? - rồi ngã sụp xuống. Đôi mắt nhúm lại trong lóp thịt húp híp trên mặt, như bị lóa. Hắn đã bị giam trong bóng tối. Hắn đưa một tay lên má, như để nhận xem mình có còn đây. Tất cả diễn ra chóp nhoáng, nhưng dài như vô tận.
Không ai tiến tới. Đám đàn bà nhìn hắn ta hãi hùng, như con chuột cống dở chết đang lệt bệt lê qua sàn bếp. Hắn ta hờ mắt nhìn quanh, vòng tròn đỏ đàn bà. Một khóe môi nhếch lên, không tin nổi - cười ư?
Tôi cô nhìn ra sau, sau khuôn mặt nát bấy, hắn trông thực sự thê nào. Hắn ước chừng ba mươi tuổi. Không phải Luke.
Nhưng đã có thể là Luke, tôi biết. Đã có thể là Nick. Tôi hiểu mình không thể động vào bất kể anh ta đã làm gì.
Anh ta nói gì đó. Lời thoát ra đặc nghẹt, như cổ họng đã dập, lưỡi trong mồm sưng phù, nhưng tôi vẫn nghe ra. Anh ta nói,
Tôi không..
Lũ người xối xả lên, như đám đông trong đêm nhạc rock thuở xa xưa, khi cửa mở ra, cơn bức thiết cồn qua chúng tôi như sóng. Không khí sôi lên vì máu, chúng tôi được phép làm mọi chuyện và dây là tự do, trong cả cơ thể mình, tôi đang xoay như lốc, sắc đỏ dồn lên tứ bề, nhưng cơn triều vải và thịt chưa đập vào anh thì Ofglen kia đã huých qua hàng người đằng trước, thúc khuỷu tay vọt lên, trái, phải, chạy xộc đến anh. Cô xô anh ngã, đổ nghiêng, rồi man rợ đá thang vào đầu, một, hai, ba lần, cú đạp thật mạnh, thật đau, nhát nào cũng đích xác. Tiếng động cất lên, tiếng ngạt, tiếng ri rỉ như tiếng rền, tiéng hú, và lớp ngưòi đỏ đổ sập về trước tôi không còn thấy được, anh khuất đi dưới những cẳng tay, nắm tay, bàn chân. Tiếng rú chót vót từ đâu đó, như con ngựa đang hoảng sợ.
Tôi ở lại sau, cố đứng cho vững. Có gì đập trúng vào lưng, tôi loạng choạng. Khi thăng bằng lại nhìn quanh, tôi thấy các Phu nhân và con gái trên ghế nhổm cả tới trước, các dì trên bục nhìn xuống khoái trá. Tù trên đó tất trông rõ hon.
Anh ta đã trả thành cái đó.
Ofglen đã trở lại bên tôi. Mặt cô ta khép kín, không cảm xúc.
Tôi thấy hết rồi,
tôi bảo cô ta. Giờ cảm giác đang về lại: choáng váng, phan uất, lộn mửa. Bầy dã man.
Sao cô làm thế? Cô! Tôi cứ tưởng...
Đừng có nhìn tôi,
cô ta nói.
Chúng đang nhìn đây.
Tôi cóc cần,
tôi nói. Giọng tôi vút lên, tôi không đừng được.
Tự chủ lại đi,
cô ta nói. Cô ta vờ phủi cho tôi, hết tay rồi vai, ghé lại sát tai tôi.
Đùng làm điều xuẩn. Anh ấy không hề là kẻ cưỡng dâm, anh ấy hoạt động chính trị. Anh ấy là ngưòi đồng hội. Tôi đá cho anh bất tỉnh. Giải phóng anh khỏi nỗi đày ải. Cô không thấy họ đang làm gì anh ư?
Đồng hội, tôi nghĩ. Một Vệ binh. Dưừng như là chuyện trên giời.
Dì Lydia lại thổi còi, nhưng họ không dừng ngay. Hai Vệ binh chen vào, lôi cho họ buông, khỏi những gì còn lại. Một số nằm nguyên trên cỏ từ lúc chẳng may bị đánh hoặc đá nhầm. Một số đã xỉu. Họ khật khừ bỏ đi, từng nhóm hai hoặc ba hoặc lẻ loi. Tất cả như đều mụ mị.
Các cô sẽ tìm lại cặp mình và chỉnh lại hàng đôi,
dì Lydia nói vào micro. Chẳng mấy ai để ỷ. Một người đi lại chỗ tôi, chân bước như đang dò dẫm đường, trong đêm tối: Janine. Một vết máu trên má cô, thêm nhiều máu nữa trên nền khăn trắng. Cô đang mỉm cười, một búp cười tuoi tắn. Mắt cô đã lạc thần.
Hế lô,
cô nói.
Các cậu khỏe há?
Cô nắm gì đó, rất chặt, trong tay phải. Một búi tóc vàng. Cô cất tiếng cười khúc khích.
Janine,
tôi nói. Nhưng cô đã buông xuôi, toàn bộ, cô đang rơi tự do, cô đã thoái lui.
Chúc ngày tốt lành nhe,
cô nói, và bỏ lại chúng tôi, đi ra cổng.
Tôi nhìn theo cô. Thoát ra quá dễ, tôi nghĩ vậy. Tôi còn không động lòng thương, mà lẽ ra phải thế. Tôi nối giận. Tôi không tự hào về chuyện này, hay bất cứ chuyện gì hôm nay. Ồ nhưng, đấy là điều chính yếu.
Tay tôi ấm mùi hắc ín. Tôi muốn về lại ngôi nhà kia lên thẳng phòng tắm mà chà mà xát, lấy cả đá kỳ và xà phòng thô, tẩy bằng sạch cái mùi này khỏi da. Cái mùi làm tôi muốn ọe.
Nhưng tôi còn đói nữa. Thật gớm guốc, nhưng sự thực là thế. Cái chết làm tôi đói. Có thể vì tôi đã bị dốc cạn, hoặc có thể bằng cách này cơ thổ tôi chứng thực rằng nó còn sống, tiếp tục lặp lại lời cầu nguyện đưa nôi: tôi sống, tôi sống. Tôi, vẫn còn, sống.
Tôi muốn lên giường, làm tình, lập tức.
Tôi nghĩ đến từ ngon miệng.
Tôi có thể nuốt trôi cả một con voi.