XIV - Cứu Chuộc: Chương: 45


Số từ: 2712
Dịch giả: An Lý
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Tôi đứng một lát, đã xì hết hơi, như vừa bị đá.
Vậy là cô chết rồi, còn tôi an toàn, rốt cuộc. Cô làm thế trước khi chúng tới. Tôi thấy nhẹ mình kinh khủng. Tôi thấy thật biét ơn. Cô đã chết để tôi được sống. Khóc than để sau. Trừ khi người này nói dối. Luôn có khả năng.
Tôi hít vào, thật sâu, thở ra, nạp thêm dưỡng khí. Khoảng không trước mặt tôi sàm lại, sáng ra. Tôi nhìn được đường.
Tôi quay mình, mở cổng, vịn vào một giây để bình ổn lại, bước vào. Nick đó, đang rửa xe, huýt sáo nho nhỏ. Anh như ở rất xa.
Chúa ơi, tôi nghĩ, tôi sẽ làm mọi điều người muốn. Người đã buông tha tôi, tôi sẽ trừ bỏ chính mình, nếu thực sự người muốn thế; tôi sẽ dốc cạn mình, trọn vẹn, sẽ làm chén thánh. Tôi sẽ từ bỏ Nick, tôi sẽ quên những người kia, tôi sẽ ngửng than vãn. Tôi sẽ nhận phận mình. Tôi sẽ hiến mình. Tôi sẽ ăn năn. Tôi sẽ nhượng từ. Tôi sẽ thoái nguyện.
Tôi biết thế thật không phải nhưng tôi đã nghĩ vậy đấy. Mọi thứ đem dạy ở Trung tâm Đỏ, mọi thứ tôi vẫn cưỡng lại, ùn ùn đổ về. Tôi không muốn đâu. Tôi không muốn làm vũ nữ, chân đá lên tròi, đầu là mảnh vải trắng dài dài không mặt. Tôi không muốn làm búp bê bị gắn lên Bức tường, không muốn làm thiên thần gãy cánh. Tôi muốn sống tiếp, hình thức nào cũng được. Tôi giao nộp thân thể mình tự nguyện, để người ngoài sử dụng. Họ muốn làm gì với tôi cũng xong. Tôi là con sâu cái kiến.
Tôi cảm nhận được, lần đầu tiên, toàn bộ quyền năng họ.

Tôi tiến lên qua những luống hoa, cây liễu, nhắm tới cửa sau. Tôi sẽ đi vào, sẽ được an toàn. Tôi sẽ quỳ sụp xuống, trong phòng tôi, hít lấy hít để luồng không khí hôi hám phúc đức, thoảng mùi xi đồ gỗ.
Serena Joy đã ra khỏi cửa trước, giờ đang đứng trên bậc thềm. Bà ta gọi tôi. Bà ta muốn gì đây? Muốn tôi vào phòng nghỉ giúp cuộn len xám? Tôi sẽ không giữ vừng hai tay được, bà ta sẽ nhận ra. Nhưng tôi vẫn đi lại chỗ bà, bởi không có đường nào khác.
Ở bậc trên cùng bà đứng, lừng lững trùm lên tôi. Hai mắt tóe lửa, màu lam cháy rực bên màu trắng queo quắt trên da. Tôi rời mắt khỏi mặt bà, nhìn xuống đất; đôi bàn chân, mút cây can.

Tôi đã tin cô,
bà nói.
Tôi đã cố giúp cô.

Tôi vẫn không nhìn lên bà. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm, tôi đã bị phát hiện, nhưng chuyện gì? Giữa vô vàn ác nghiệp của tôi điều nào bị đem cáo buộc? Cách duy nhất tìm ra là im lặng. Mở miệng thanh minh, chuyện này chuyện nọ, chỉ càng hớ thêm. Tôi có thể để lộ điều bà còn chưa đoán thấy.
Cũng có thể chẳng là gì. Có thể là que diêm giấu trong giường. Tôi để đầu gục xuống.

Sao?
bà hỏi.
Không biện bạch chút nào ư?

Tôi nhìn lên bà.
Về chuyện gì ạ?
tôi cố gắng lắp bắp. Vừa thoát khỏi miệng lời đó đã nghe như láo xược.

Nhìn đây,
bà ta nói. Bà ta giơ tay kia sau lưng ra. Trong tay bà là tấm áo choàng, chiếc mùa đông.
Có vệt son trên đó,
bà ta nói.
Sao cô có thể tục tằn đến thế? Tôi đã bảo ngài...
Bà buông rơi cái áo, bà còn cầm gì nữa, tay những xương cùng xẩu. Bà quăng luôn cái đó xuống củng. Những vẩy cườm tía tung ra, trôi tuột xuống bậc thềm như da rắn, lấp lóa dưới nắng.
Ngay sau lưng tôi,
bà nói.
Cô cũng chừa lại được cho tôi gì chứ.
Bà ta có yêu ông ta không, rốt cuộc? Bà giơ can lên. Tôi nghĩ bà ta định đánh mình, nhưng không phải.
Nhặt cái thứ kinh tởm ấy lên và vào phòng ngay. Y như con trước. Quân đĩ rạc. Két cục rồi cũng thế mà thôi.

Tôi cúi mình, nhặt lên. Sau lưng Nick đã ngửng huýt.
Tôi muốn quay mình, chạy đến anh, ôm chầm lấy anh. Thế sẽ là đần. Anh chẳng thể giúp gì được. Cả anh cũng sẽ chết chìm.
Tôi đi tới cửa sau, vào bếp, đặt giỏ, lên lầu. Tôi trật tự và điềm tĩnh.
Thế nhưng tôi vẫn đau đớn khi phải kể lại từ đầu, lần nữa. Một lần là quá đủ: chẳng phải một lần đã là đủ cho tôi sao, lúc ấy? Nhưng tôi vẫn tiếp tục câu chuyện buồn bã đói khát tồi tàn, câu chuyện khập khiễng và què quặt này, bởi suy cho cùng tôi muốn người nghe nó, cũng như tôi sẽ nghe chuyện của người nêu bao giờ có dịp, nếu tôi gặp người hay nếu người trốn thoát, trong tương lai, thiên đàng, trong tù hay hoạt động ngầm, một noi khác noi này. Chúng có chung một điểm là không phải ở đây. Kể cho người bất cứ gì là ít nhất tôi cũng tin có người, tôi tin người có đó, tôi tin người thành có đó. Bởi đem chuyện này kể cho người tôi định sự có mặt của người. Tôi kể, vì thế người tồn tại.
Thế nên tôi quyét định tiếp tục. Thế nên tôi quyết phải định mình tiếp tục. Tôi đang kể tới phần người sẽ không thích đâu, bởi trong đó tôi cư xử thật hư, nhưng dù sao tôi sẽ cố không lấp đi gì cả. Người đã đi hết từng ấy điều, người xứng đáng được mọi thứ tôi còn dành lại, không nhiều, nhưng gồm sự thực.
Vậy chuyện la thế này.
Tôi quay lại với Nick. Lần này rồi lần khác, tự mình,
Scrcna không biết. Không phải do mệnh lệnh, không có cớ nào. Không phải vì anh ta, hoàn toàn chỉ vì mình. Tôi còn không coi đó là hiến mình cho anh, vì tôi còn có cái gì mà cho? Tôi không thấy đang ban tặng, mà thấy hàm ơn, mồi lần anh để tôi vào. Anh đâu có gì bắt buộc.
Để làm được thế tôi trở thành khinh suất, tôi lao vào mỗi cơ hội ngu ngốc. Ở chỗ Chủ soái ra tôi lên lầu như thường lệ, nhưng rồi đi hết hành lang xuống cầu thang cho các chị Martha phía sau nhà rồi qua bếp. Mỗi lần tôi lại nghe cửa bếp đóng cái tách sau lưng và suýt quay trở lại, âm thanh kim loại lạnh lẽo, như tiếng bẫy chuột hoặc vũ khí, nhưng tôi không quay lại. Tôi sẽ hối hả chạy vài bước qua thảm cỏ sáng trưng - đèn pha đã có lại, trông chừng đạn cắm vào người bất cứ lúc nào trước cả nghe tiếng nổ. Tôi sẽ lần đường lên cầu thang tối và dựa người vào cửa thở, máu đập thình thình trong tai. Chẳng chất kích thích nào bằng nỗi sợ. Rồi tôi sẽ gõ rất nhẹ, như đứa ăn mày. Lần nào tôi cũng đề phòng anh không có đó, hoặc tệ hơn, anh sẽ bảo tôi không được vào. Anh có thể bảo không muôn phá luật thêm nữa, thò cổ vào tròng nữa, vì tôi. Hoặc tệ hơn, bảo không còn hứng thú với tôi nữa. Việc anh không làm nổi điều nào trong đó đối với tôi là thiện tâm cũng như vận may không tin nổi.
Tôi đã bảo là chuyện rất tệ mà.

Chuyện cụ thể như sau.
Anh mở cửa. Tay áo xắn lên, vạt áo không nhét, bỏ lòng thòng; tay cầm bàn chải, thuốc lá, hoặc cốc dựng chất gì đó. Anh cũng có kho của riêng trên đó, hàng chợ đen, tôi đoán vậy. Tay anh lúc nào cũng cầm một thứ đó, cứ như anh vẫn sinh hoạt bình thường, không đợi tôi, không chà đón. Có thế anh cũng không chờ đón, không đợi. Có thể anh không có ý niệm vê tương lai, hoặc không mất công hay dám tưởng tượng ra.

Có muộn quá không?

Anh lắc đau rằng không. Giờ chúng tôi hiểu ngầm với nhau không bao giờ là muộn, nhưng tôi vẫn lịch sự hỏi theo thủ tục. Nhờ thế tôi cảm giác đang làm chủ tình hình, đang có quyền lựa chọn, quyền quyết định đường này hoặc kia. Anh bước sang bên, tôi đi qua và anh đóng cửa. Rồi anh ra đầu kia phòng đóng cửa sổ lại. Sau đó anh tắt đèn. Giữa chúng tôi không còn lồi qua lại nữa, ở chặng này. Tôi đã kịp thoát y một nửa. Nói năng để dành sau.
Ở bên Chủ soái tôi nhắm mắt, cả khi hôn tạm biệt. Tôi không muốn nhìn ông ta quá gần. Nhưng bây giờ, ở đây, lần nào cũng vậy, mắt tôi mở to. Giá có nguồn sáng nào, nến chẳng hạn, cắm vào cổ chai, tiếng vọng thời đại học, nhưng như thế sẽ quá chừng mạo hiểm; tôi đành xoay xở với ánh đèn pha, từ dưới sân hắt lên, thấu qua đôi rèm trắng cùng loại với phòng tôi. Tôi muốn thấy rõ càng nhiều càng tốt, ở anh, thụ cảm anh, thuộc lòng anh, dành anh lại làm hình ảnh mà nhấm nháp, sau này: những đường nét thân mình, độ mịn của thịt, mồ hôi lóng lánh trên lông, khuôn mặt dài, cợt nhạo, kín bưng. Lẽ ra tôi phải làm thế với Luke trước kia, phải chú tâm hơn, đến từng chi tiết, nốt ruồi và sẹo, đến từng nép nhăn; tôi không biết và anh phai mất. Ngày lại ngày, đêm lại đêm anh rút dần, còn tôi càng thêm bất tín.
Vì người này tôi sẽ mặc lông chim hồng, cườm sao tía, giả thử anh đòi; gì cũng được, kể cả cái đuôi thỏ. Nhung anh không màng những hoa lá cành kiểu đó. Chúng tôi làm tình mỗi lần như không nghi ngờ một mảy rằng chẳng còn lần nữa, cho anh hay tôi, với một người nào, vĩnh viễn. Và khi lần tới đến, tự nó luôn là nỗi ngạc nhiên, tặng thêm, một món quà.
Ở đây với anh là bến an toàn, là hang tối, cho chúng tôi cuộn lấy nhau trong lúc ngoài trời bão nổi. Đây lại là tự mị, dĩ nhiên. Căn phòng này là chốn nguy hiểm nhất trên đời đối với tôi. Nếu bị bắt đùng mong chuyện mả lượng hải hà, nhưng giờ tôi bất chấp. Mà sao tôi lại thành ra tin anh đến thê này, ngay việc đó đã là ngu ngốc? Làm sao tôi tự cho rằng hiểu anh, hiểu tí xíu gì về anh cũng như hành tung anh thực sự?
Tôi xua đuổi những lời nhỏ to bồn chồn đó. Tôi nói quá nhiều. Tôi kể mọi điều không nên kể. Tôi kể về Moira, về Ofglen; tuy không nhắc Luke. Tôi muôn kể về người dàn bà trong phòng nữa, người tiền nhiệm của tôi, nhưng lại không. Tôi ghen với cô ta. Nếu cô ta cũng tiền nhiệm tôi ả đây, trên giường này, tôi không mong biết chuyện.
Tôi kể ra cả tên thật của mình, cảm thấv vì đó mình được biết. Tôi xử sự như khùng. Lẽ ra phải khôn ngoan hơn. Tôi biến anh thành tượng thần, thành tranh cắt bóng.
Ngược lại anh nói rất ít: không còn rào đón hay đùa cọt nữa. Hầu như không hỏi gì. Anh ra dáng thờ ơ trưóc phần lớn điều tôi nói, chỉ linh hoạt trước những tiềm năng của thân xác tôi, dù có quan sát khi tôi nói. Anh quan sát nét mặt tôi.
Không thể tưởng tượng một người mình biết on đén thế có thể phản bội mình.
Cả hai đều không nhắc đến chữ ỵêu, một làn cũng không. Sẽ là nhử đùa số mệnh; sẽ là chơi trò lãng mạn, vận đen.
Hôm nay cỏ những bông hoa khác, khô hon, sắc nét hon, hoa độ hè chín: cúc trắng, cúc chùy - nhũng cô Susan mắt đen, đánh dấu điểm bắt đầu con dốc dài đổ về thu. Tôi thấv qua các vườn, trong lúc bước bên Ofglen, đến rồi về. Tôi gần như không nghe cô, tôi không tin cậy cô nữa. Lời cô thì thầm hình như không thực. Chúng còn ích gì, với tôi, lúc này?
Cô có thể vào phòng ông ta ban đêm, cô nói. Lục kỹ cái bàn. Ắt phải có giấy tờ, ghi chép.
Cửa khóa rồi, tôi lẩm bẩm.
Chúng tôi kiếm chìa được, cô nói. Cô không muôn biết ông ta là ai, làm những gì ư?
Nhưng Chủ soái không còn được tôi quan tâm hàng đầu nữa. Tôi khó khăn lắm mới khỏi lộ ra mình không còn hứng thú với ông ta.
Cứ xử sự/hệt như trước, chuyện gì cũng vậy, Nick nói. Bừng thay đổi gì hết. Nếu không họ sẽ biết. Anh hôn tôi, từ đầu đến cuối vẫn nhìn tôi. Hứa đi? Không được sơ sẩy.
Tôi đặt tay anh lên bụng mình. Đã có rồi, tôi nói. Tôi cảm thấy. Vài tuần nữa thôi sẽ chắc.
Đây tôi biết chỉ là cố tin điều mình mong mỏi.
Ông ta sẽ yêu cô đến chết, anh nói. Bà ta cũng thế.
Nhưng nó là con anh, tôi nói. Nó sẽ là con anh, thật đấy. Tôi muốn thế.
Tuy nhiên chúng tôi không bàn xa hơn.
Tôi chịu, tôi bảo Ofglen. Tôi sợ lắm. Đằng nào tôi cũng không thạo chuyện này, sẽ bị tóm.
Tôi thậm chí không buồn đóng bộ hối tiếc nữa, đã lười biếng lắm rồi.
Chúng tôi sẽ cứu cô ra, cô nói. Chúng tôi có thể cứu được nếu bắt buộc phải làm, nếu có ai gặp nguy. Nguy cơ khẩn cấp ấy.
Thực tế là tôi không còn muốn rời đi, trốn thoát, vượt biên giới đến tự do. Tôi muốn ở đây, với Nick, ở nơi còn có anh bên mình.
Kể chuyện này ra tôi tự thấy xấu hổ. Nhưng không chỉ thế. Cho đến lúc này, tôi vẫn nhận ra thú nhận vậy cũng là một lối huênh hoang. Như vậy cũng là tự hào, bởi cho thấy mối liên hệ ấy nghiêm trọng và vì đó chính đáng đến đâu, với tôi. Đáng đánh đổi mức nào. Cũng như khi người ta kể về trận ốm gần chết, đã phục hồi; hay về chiến trận. Khắng định tính chất hệ trọng của tình hình.
Coi là hệ trọng đến thế, một người đàn ông, trước tôi chưa từng tuởng tượng ra sẽ có.
Có những ngày tôi lý trí hơn. Tôi không miêu tả, cho mình, trên phương diện yêu đương. Tôi nói, tôi đã tạo một cuộc đời cho mình, ở đây, gần như thế. Chắc ý nghĩ này từng đến với vợ dân khai khẩn, và đàn bà thoát khỏi chiến tranh, nếu kiếm được một người đàn ông. Nhân loại dễ thích nghi kinh, mẹ tôi ắt sẽ nói. Sửng sốt biết bao, khi thấy người ta tập quen được những gì, miễn là có tí bù đắp.
Không còn lâu đâu, Cora nói, hôm phát suất băng vệ sinh hàng tháng. Không lâu đâu, cười với tôi bẽn lẽn nhưng biết chuyện. Chị có biết không? Chị và Rita có biết tôi làm gì, hàng đêm vẫn mò theo cầu thang của họ? Tôi có để lộ mình, khi mơ mộng, khi cười vu vơ, khi chạm khẽ lên mặt môi lần nghĩ họ không nhìn?
Ofglen thả nổi tôi rồi. Cô bớt thì thầm, nói nhiều hơn về thời tiết. Tôi không thấy tiếc. Tôi thấy nhẹ mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chuyện Người Tùy Nữ.