Chương 309: Trình độ


Úy Thanh rất có bản lĩnh, chị ấy từng xử lý vô số phóng viên, những phóng viên có chút kinh nghiệm đều biết thân thiết với Úy Tha8nh tốt hơn trở mặt rất nhiều.

Còn Tô Miên vì phải đến trường nên rất khó chịu, đăng ký xong thì trở về nhà.

Cô k3hông sống ở trường nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều tiết học.
Anh bế Tô Miên ra khỏi phòng bếp để cô mang dép lê vào, sau đó người đàn ông lại trở về phòng bếp bận rộn.
Ngày đầu tiên chuyển nhà, Tô Miên làm quen rất nhanh, cũng rất vui vẻ.
Làm nghệ sĩ chạy đi khắp nơi đã quen, đương nhiên cô cũng không có cảm giác gì cả.
Tô Miền ngẫm nghĩ một hồi rồi đi xuống từ trên sofa, bịch bịch bịch chạy tới phòng bếp, nhìn thấy Cố Quân Nghiên đang cẩn thận rán sườn bò, cô thèm đến nuốt nước miếng.

Thơm quá.
Tô Miên nhìn chằm chằm sườn bò thơm nức mũi, không nhịn được nuốt nước miếng.
Cố Quân Nghiên quay đầu chuẩn bị đuổi người, lại chú ý thấy cô đi chân trần.

Tha cho em lần này.
Ánh mắt Cố Quân Nghiên sâu xa đảo qua đảo lại, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, khoảng chừng năm giờ chiều, trời vẫn còn sáng.
Tô Miên ôm gối ngồi cười trên sofa, mở tivi ra xem tin tức giải trí gần đây, thỉnh thoảng nhìn xem Cố Quân Nghiên trong bếp, cảm giác như được hạnh phúc bao phủ.
Cố Quân Nghiên nấu ăn rất ngon, rất biết chăm sóc người khác.

...
Anh rất bất đắc dĩ, nhưng biết cô là đang kháng nghị chuyện đi học.
Tô Miên cũng không phải người không làm gì cả, nhưng nhìn thấy Cố Quân Nghiên chuẩn bị mọi thứ vì cô, sắp xếp quần áo cho cô.
Thấy người đàn ông từng lạnh lùng xa cách dần có hơi thở nhân gian, cô cũng rất vui ve.
Trước giờ anh luôn thích dáng vẻ này của cô nhất:
Em đang có ý mời anh sống chung hả?

Không!
Tô Miến ngạc nhiên lập tức lắc đầu.
Mục đích muốn nịnh hót của cô cũng không phải vì cái này, nhưng Cố Quân Nghiên luôn có thể thoải mái thay đổi ý cô, còn tiện thể khiến cho cô nôn nóng.

Được, anh dọn lại đây ở với em, nấu cơm một ngày ba bữa cho em.
Anh cũng không định được Tô Miên trả lời và cho phép, trực tiếp gật đầu rồi nói.
Vả lại còn có Cố Quân Nghiên ở bên, một chút xa lạ vì hoàn cảnh mới đều mất hết do có anh.
nhà mới, ăn bữa tối ngon miệng với Cố Quân Nghiên xong, hai người bên cùng nhau ngồi trên sofa.
Trong tay anh cầm một quyển sách tiếng nước ngoài thật dày, Tô Miên thì nghiên cứu lịch học mỗi tuần của mình.

Vậy cũng không ảnh hưởng việc anh dọn đến ở với em mà.
Cố Quân Nghiên vận chuyển hành lý vào phòng khách xong, người đàn ông vừa nói vừa đi về phía phòng bếp:
Buổi tối muốn ăn gì?

Muốn ăn anh!
Tô Miên bực bội tiếp lời, mang theo mấy phần giận dỗi.

...
Hửm? Em chắc chứ?
Cố Quân Nghiên dừng chân lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo trêu ghẹo.
Vừa mới khai giảng, đương nhiên hôm nào cô cũng phải đi điể9m danh.
Vì tiện đến trường, Tô Miên được Cố Quân Nghiên sắp xếp dọn đến ở một nơi gần đại học J.
Địa điểm không 6lý tưởng như của tiểu khu Nhạc Dương, nhưng cũng rất xinh đẹp.
Lúc trước đã sắp xếp người dọn dẹp rồi, cho nên cô chỉ cầ5n xách túi vào ở là được, đương nhiên Cố Quân Nghiên sẽ là người phụ trách dọn hành lý rồi.
Tô Miên thì không làm gì cả, lẩm bẩm ngồi trong phòng khách than mệt nhìn Cố Quân Nghiên đang bận rộn, trong mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc.

Anh trai, anh sắp xếp nhanh lên! Em đói bụng rồi, muốn ăn cơm.
Tô Miên ngồi trên sofa còn chê Cố Quân Nghiên chậm chạp.
Ngoài việc xa cách và hơi trai thẳng, người đàn ông này gần như không có khuyết điểm, lớn lên trong gia đình giàu có, khí chất kiêu ngạo này thật sự không phải người bình thường có thể có được.
Tiền bạc đầy đủ, sự tự tin từ trong xương như thế cực kỳ khiến người ta mê muội.
Mà một người đàn ông như vậy lại rửa tay nấu canh cho cô, nếu lúc mới sống lại có mà biết tình hình bây giờ, đoán chừng sẽ rất sợ hãi.
Tuy mùa hè trong nhà cũng không lạnh, nhưng khi Tô Miên đến ngày luôn không để ý, cứ bị đau bụng.
Anh thấy vậy thì nhíu mày, duỗi tay ôm lấy cô:
Làm gì mà ngay cả dép cũng không mang thế?

Hì hì.
Tô Miên cứ cười mãi.
Thật ra sao cô không biết phải mang dép lê chứ, nhưng cô chỉ muốn thử Cố Quân Nghiên xem sao, nhìn thấy anh quan tâm mình, trách móc mình, trong lòng cô cực kỳ thoả mãn.

...
Có phải cuộc trò chuyện này không được đúng lắm không.
Cô lập tức hằng giọng:
Khụ! Nếu em đã muốn đi học, còn là một sinh viên, em vẫn nên ăn ở căn tin giống các bạn khác vậy! Nhập gia tùy tục mà!
Một khi đã chọn thoả hiệp lấy bằng tốt nghiệp trước, đương nhiên Tô Miên cũng muốn nghiêm túc trải nghiệm cuộc sống đại học.
Nếu không chẳng phải đáng tiếc lắm sao.

Anh đi nấu cơm mau, em sắp chết đói rồi.
Tô Miên lập tức lắc đầu tránh né, cũng không muốn trả lời anh.
Nếu không ngày mai là ngày đầu tiên khai giảng, cô sợ mình sẽ nằm trên giường không dậy nổi.
Vẫn nên ít khiến xương sống thắt lưng đau nhức thì tốt hơn, vì người đàn ông Cố Quân Nghiên này luôn không chịu đựng được thử thách.

Anh sắp xếp một dì nấu cơm cho em nhé?
Anh nghe thấy Tô Miên nói đói thì nhớ tới vấn đề một ngày ba bữa của cô.

Không cần, mỗi ngày em chỉ ăn cơm anh nấu.
Cô lắc đầu thuận miệng nịnh hót, muốn để Cố Quân Nghiên vui vẻ, có động lực một chút.
Muốn không làm gì để anh dọn dẹp một mình, đương nhiên Tô Miên phải biết nịnh hót, cho nên bèn vui vẻ làm nũng với Cố Quân Nghiên.
Đa số thời gian thực tập của học sinh lớp tốt nghiệp đều là học kỳ sau, cho nên lịch học của cô vẫn cực kỳ phong phú.

Tiết học cộng lại mỗi ngày không hề ít, do đó bài tập cũng nhiều theo.


Haiz! Số khổ quá mà!
Tô Miên thở dài một tiếng, ném lịch học qua một bên rồi chui vào lòng Cố Quân Nghiên, chuẩn bị nằm trên đùi anh:
Anh đọc gì vậy, em cũng muốn xem.

Sách tiếng Pháp.
Cố Quân Nghiên trả lời, thoải mái để cô nằm lên đùi mình.

Anh đưa mắt nhìn thoáng qua cô gái nhỏ một cái rồi dời mắt đi.

Sau đó chợt phát hiện vì Tô Miên đến gần nên suy nghĩ tập trung đọc sách của anh cũng dễ dàng biến mất.


Anh còn biết tiếng Pháp hả!
Tô Miên thổn thức nhìn một cái, phát hiện với chút trình độ tiếng Anh của mình hoàn toàn xem không hiểu sách của anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.