Chương 328: Cổ vũ



Ừ, đừng khách khí.
Đừng nhìn Tô Miên bọc kín mít nhưng có những nét đẹp từ cốt cách, vẻ đẹp của Tô Miên, một đôi mắt cũng đủ khiế8n người khác trầm mê.

Một đôi mắt rất đẹp! Tô Miên mím môi, không nói thêm gì.
Đây cũng tính là một kiểu tính cách khi làm nghệ sĩ, Lục Đại Bảo cũng được coi là nửa người trong giới, nhưng mà ai ai cũng biết kỹ thuật chụp ảnh của anh ta.
Ảnh do anh ta chụp rất đẹp, có không ít người nổi tiếng muốn mời anh ta chụp ảnh nhưng anh ta chưa chắc đã đồng ý.
Khăn màu đỏ thẫm kéo trên nên tuyết trắng vô cùng duy mỹ.
Màu trắng và màu đỏ, hai màu sáng kết hợp với nhau tạo thành vẻ đẹp hài hòa, mà Tô Miên lại mặc áo kẻ caro xanh biển.
Lần này anh ta đồng ý chụp ảnh cho cô đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.
Mà tại thời điểm này anh ta kiêu ngạo cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao thì ánh trăng nước ngoài cũng tròn hơn! Tô Miên cũng thích ý tưởng thiết kế của thợ thiết kế này, họ đang tạo ra phong cách của riêng mình nên Tô Miên đồng ý để bọn họ cung cấp quần áo chụp hình.
Tô Miên nhanh chóng trang điểm và thay quần áo.
Vì Lục Đại Bảo từng mở một triển lãm ảnh cá nhân, nên số ảnh này được khá nhiều người biết đến.
Trong đó có không ít ảnh đã giành được giải thưởng lớn trên toàn thế giới.
Tô Miên nhìn Đại Bảo, cởi bỏ áo khoác ngoài, đưa khăn quàng cổ cho Tiểu Tiêu.
Bên ngoài mặc áo khoác kẻ ca rô, bên trong là áo bó sát nhạt màu, cái cổ thiên nga của Tô Miên nhanh chóng lộ ra.
Trong lòng Tô Miên nghi ngờ năng lực của Đại Bảo nhưng vẫn cầm khăn quàng cổ, làm theo những gì anh ta nói.

Quay đầu lại.
Đại Bảo cầm máy ảnh đối diện với bóng lưng Tô Miên.
Sau khi anh ta đứng lên từ trên nền tuyết thì kích động nhìn máy ảnh trong tay.
Khi ngẩng đầu nhìn Tô Miên lần nữa, ánh mắt càng thêm phấn khích.
Khi quay đầu lại vừa khéo lộ ra cái cổ thon dài, chụp ảnh tả thực bình thường sẽ không cười, ánh mắt Tô Miên rất bình tĩnh, ung dung.
Trong nháy mắt cô quay đầu lại, khoảnh khắc đó nhưng ưng lại vô cùng hoàn hảo.
Thợ chụp ảnh Lục Đại Bảo thì im lặn3g xem xét máy ảnh trong tay:
Cô mau đi thay quần áo, tạo hình để chụp ảnh.
Dựa theo tính toán của tôi mặt trời sẽ lên nha9nh thôi.
Với độ nổi tiếng hiện tại của Tô Miên, lại chưa từng nhận quảng cáo cho hãng sản phẩm nào.
Thế nhưng sự kiên trì của cô thì người trong giới ít nhiều gì đều nghe qua.
Gặp một thợ chụp ảnh như vậy, nếu là người khác có lẽ đã thầm phê bình nhưng cô thì không.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Đại Bảo, cô đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc giống với Cố Quân Nghiên.
Chỉ là cô vừa bước ra Đại Bảo đã nhìn cô bằng ánh mắt soi mói:
Nghệ sĩ tôi chụp ảnh đều cân tự nhiên.
Nếu cô muốn giữ ấm thì dứt khoát chụp trong nhà luôn đi, không cần thiết phải chạy đến nơi xa xôi như núi c!
Lục Đại Bảo tiếp tục nói, giọng nói mất hứng thấy rõ.
Khi cô mặc xong quần áo, Lục Đại Bảo lại đánh giá cô một lượt, vừa nhai kẹo cao su vừa đi vòng quanh Tô Miên.

Cởi cúc trên áo khoác, bỏ khăn quàng cổ đi.
Vì thời tiết lạnh giá nên đeo khăn cũng khá mốt, vì thế mà Tô Miên không từ chối.
Ở nước ngoài cũng có không ít nghệ sĩ nổi tiếng muốn mời anh ta chụp ảnh cho những yêu cầu của Lục Đại Bảo đối với việc chụp ảnh vô cùng kỳ lạ, hình như là đều dựa vào tâm trạng.

Được.
Tô Miên cũng rất nổi tiếng.
Sau khi thợ thiết kế của hãng này biết chuyện mới liên hệ với Úy Thanh, Tô Miên xem ý tưởng thiết kế và một vài sản phẩm trong quá khứ của bọn họ, nói thật thì mốt thì mốt, chỉ là không so được với hãng sản phẩm lớn của nước ngoài.
Mà không thể không thừa nhận, lý do là người trong nước sinh độ ngoại.

Khăn cầm trên tay, tùy ý đi về phía trước, tôi gọi cô quay đầu lại thì cô quay.
Đại Bảo nghiên cứu một phen, rất vừa lòng với cái cổ thiên nga của Tô Miên, sau đó lại bảo cô cầm khăn quàng cổ tùy ý đi về phía núi tuyết.
Bình thường thì khăn quàng cổ đều dùng làm trang sức phối hợp, cầm trên tay chụp ảnh đa số là cách chụp thường thấy của mấy bà cô đã có tuổi.
Chờ đến khi Tô Miên đi đến giữa trời tuyết sạch sẽ bên kia, hơi hơi nhìn thấy ánh mặt trời chiếu xuống.
Khi nghe thấy tiếng anh ta cô quay đầu lại theo bản năng, biểu cảm tập trung, khăn quàng cổ trong tay tùy ý kéo dài trên nền tuyết trắng.
Vì chủ đề chụp ảnh là cảnh tả thực mùa đông nên Tô Miên mặc quần áo khá dày, nhưng rất thời trang và hợp thời.
Chỉ cần dính dáng đến hai chữ thời trang thì sẽ không giữ ẩm nhiều, ít nhất không đạt được hiệu quả giữ ấm như áo lông.
Bỏ qua thời gian chụp ảnh tốt nhất tôi sẽ không chụp đâu.

Đại Bảo không muốn bỏ qua phông nền đẹp như vậ6y.
Cô không thể không thừa nhận ấn tượng của cô với người này rất tốt.
Cô là người của giới giải trí, đương nhiên hiểu rõ, người này có tài, cũng có thiên phú nghệ thuật, lại còn đạt được thành tích xuất sắc trong ngành, lối suy nghĩ và cách hành xử của anh ta vẫn còn có cái tôi cá nhân, người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy không thích lắm.
Tô Miên là diễn viên, về mặt diễn xuất khá thành công, cô sẽ không nghi ngờ mấy người làm nghệ thuật này.
Mà dù có nghi ngờ thì cũng là sau khi nhìn thấy thành phẩm, không hài lòng mới tiếp tục nghi ngờ.
Quần áo Tô Miên mặc là áo khoác thời trang quý này, là sản phẩm của một thợ thiết kế khá có tiếng trong nước.
Quần áo chụp ảnh lần này đều cấp miễn phí cho Tô Miên chụp tả thực, trong đó cũng không thiếu ý muốn quảng cáo.
Hơn nữa bình thường thì người hợp tác với anh ta đều biết phần lớn ảnh chụp của anh ta đều chụp cảnh thật, tạo ánh sáng5 cũng rất ít.
Nhưng là một thợ chụp ảnh nổi tiếng với phong cách khác biệt như vậy, tác phẩm của anh ta lại được khá nhiều người yêu thích, ủng hộ phong cách một mình một kiểu này.
Nhưng có một loại phong cách gọi là quê mùa đến tận cùng lại thành trào lưu.
Tô Miên không hiểu Lục Đại Bảo muốn chụp ảnh kiểu gì nhưng vẫn làm theo lời anh ta nói, rất hiểu chuyện.
Tách tách tách...
Đại Bảo cầm máy ảnh chụp liên tục, thậm chí còn mặc kệ quỳ rạp trên mặt đất, kích động đến mức nhà luôn cả kẹo cao su trong miệng.
Nếu trước đó anh ta chỉ cảm thấy Tô Miên rất có khiếu chụp ảnh thì bây giờ anh ta lại không giấu được sự hưng phấn trong lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.