Chương 367: Điện thoại


Từ những lời lẩm bẩm của người bệnh nữ tóc dài này có thể hiểu được cô ta vì con nhỏ mà bị điên.

Cũng không biết l8à vì nguyên nhân gì mà khiến cô ta trở nên tinh thần thất thường như vậy.

Cũng có thể là trước đó Tô Miên chưa từ3ng tiếp xúc với người như vậy nên người bệnh tâm thần trong tưởng tượng của cô vẫn sẽ trông như người bình thường.
Nhưng không đến bệnh viện tâm thần một chuyến thì cô thật sự không biết, thế giới này có nhiều người bệnh tâm thần như 6vậy.

Thế nhỉ!
Người bệnh tóc dài rất vui khi nghe Tô Miên khen:
Cô có thích trẻ con không, có muốn ôm một lát không?
Ôm? Cô đùa tôi phải không? Trong đầu Tô Miên vô cùng loạn, cô thật sự không thể hiểu được hai người bệnh tâm thần này, nhưng mà hiện giờ người bệnh lại đang cười híp mắt hỏi cô.

Cho cô ôm đấy.
Cô ta chưa đợi Tô Miên đáp lời đã nhét gối vào trong lòng cô:
Ôm nhẹ thôi, đừng dùng sức.
Nâng đầu và mông của bé lên, nếu không bé sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cô ta vừa đưa gối cho Tô Miên vừa dạy cô cách ôm trẻ con.
Reng reng reng...
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo của Tô Miên reo lên.

.
Chỉ trong nháy mắt không khí trong phòng bệnh ngưng đọng lại.
Không biết không gọi được anh có lo lắng hay không.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc suy nghĩ nhiều như vậy, cô hít sâu cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô lại nhìn thấy người bệnh tóc dài trước đó còn đang ôm gối lúc này cũng nhìn chằm chằm cô, ôm gối đi đến:
Nhìn xem con gái tôi có đáng yêu hay không?

Đáng yêu.
Tô Miên liếc mắt nhìn cái gối trong lòng cô ta, nghĩ một đằng nói một nẻo đáp lời.
Cô ta hoàn toàn rơi vào thế giới tưởng tượng của bản thân, giống như đang ôm một đứa bé thật vậy mà rõ ràng đó chỉ là cái gối.
Một bên là hình tượng người mẹ nhân từ, bên còn lại lại tức giận vì con không nghe lời.
Nhưng mà thứ cô ta ôm là một cái gối, sao có thể phối hợp uống sữa được chứ!
Đứa nhỏ đáng chết, đứa nhỏ đáng chết này! Không uống thì đi chết đi! Đi chết đi!
Cô ta tiếp tục mất khống chế cảm xúc, Tô Miên trơ mắt nhìn cô ta hung hăng ném cái gối xuống đất.
Chỉ mỗi người bệnh trong bệnh viện tâm thần này thôi ước chừng đã có khoảng vài trăm người.
Mà bây g5iờ cô còn ở chung với hai người bệnh tâm thần ở khoảng cách gần như vậy, Tô Miên chỉ cảm thấy cuộc sống đúng là không thể ngờ được.

Không phải con đói bụng sao? Sao lại không uống sữa mẹ?
Giọng cô ta mang theo vẻ nghi ngờ và mất hứng.
Hai người bệnh tóc ngắn lẫn tóc dài đều trừng to mắt nhìn Tô Miên, ánh mắt đó như muốn khắc vào người khác vậy.

Tôi nghe điện thoại.
Tô Miên chột dạ lấy điện thoại ra, sau đó chuẩn bị vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh nghe.
Kết quả người bệnh tóc ngắn trước đó còn im lặng, nhìn có vẻ bình thường lại đột nhiên xông lên cản Tô Miên lại, cướp lấy điện thoại của cô, thái độ rất hung dữ.

Cục cưng, cục cưng!
Cô ta phát điên lên thét chói tai, cô ta vừa khó chịu vừa tự trách quỳ trên mặt đất, lê đến gần cái gối, điên khùng ôm lấy cái gối, sau đó vừa khóc vừa cầu xin giúp đỡ:
Cứu cứu con tôi với, nó bị thương, nó sắp chết rồi....
Cô ta cầu cứu, ôm gối lê về phía Tô Miên.

.
Nội tâm Tô Miên sắp sụp đổ luôn rồi.
Nhìn thấy người bệnh tâm thần quỳ trên mặt đất người không ra người quỷ không ra quỷ, không biết phải làm sao mới phải.
Trong lòng Tô Miên thật sự không còn từ nào để miêu tả cảm xúc hiện tại.
Cô bị động ôm lấy cái gối, đối phương còn cười tủm tỉm dạy cô cách ôm.
Vì cô ta là người bệnh tâm thần, lại còn tinh thần thất thường, hình như còn vì mỗi ngày không tắm rửa sạch sẽ nên trên người bốc lên một mùi hương khó ngửi, xộc lên khiến hốc mắt Tô Miên đỏ lên.
Vừa rồi cô ta chưa nói câu nào đã xông lên dọa Tô Miên sợ nhảy dựng lên, bây giờ còn ném điện thoại của cô để trút giận.
Trong lòng Tô Miên hiểu rõ, bọn họ là người bệnh tâm thần nhưng nội tâm vẫn cảm thấy rất lo lắng bất an.
Cô nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với việc sống ba ngày trong bệnh viện tâm thần.
Tô Miên tiếp tục nhìn bệnh nhân tóc dài.
Cô ta nhìn chằm chằm cái gối trong tay, khuôn mặt hơi mang nét dữ tợn và tức giận:
Có phải con không thích mẹ không? Mẹ vất vả chịu đau mười mấy tiếng sinh con ra, con lại còn ghét bỏ mẹ.
Không phải con đói sao? Uống đi! Con uống sữa cho mẹ!
Nói đến phần sau khuôn mặt của người bệnh này đã trở nên méo mó, lực ôm gối cũng vô cùng lớn.
Trái tim Tô Miên cũng giật thót theo, cô theo bản năng phán đoán, có phải đứa con của cô ta cũng từng bị cô ta ném như vậy không.
Nhưng mà cô ta ném một lần còn chưa thấy đủ, lại đá hai phát vào cái gối, sau đó rơi vào trạng thái mờ mịt, hai mắt dại ra nhìn cái gối trên mặt đất rất lâu.

Máu...

Nhưng mà như vậy cô ta còn chưa hài lòng, chạy đến dùng sức giẫm lên mảnh vỡ của điện thoại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Tô Miên trở tay không kịp.

...
Trái tim Tô Miên đập bình bịch, mắt nhìn điện thoại, ba hồn đã mất mất hai.

Ôi, cô làm gì!
Tô Miên kinh hô, không ngờ rằng điện thoại lại bị cướp mất.
Tu tu, rắc...
Người bệnh tâm thần tóc ngắn cướp điện thoại trong tay Tô Miên rồi ném xuống mặt đất, chiếc điện thoại lập tức chia năm xẻ bảy.
Nhưng mà cô thật sự không ngờ rằng màn mở đầu lại đáng sợ như vậy, thậm chí lần này cô thật sự muốn khóc.
Hơn nữa điện thoại đột nhiên bị vứt, cô sẽ không thể liên lạc với Cố Quân Nghiên.
Vừa nãy khi cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua đã biết là anh gọi đến.
Bình thường khi đối mặt với ống kính cô có thể nhập đủ loại vai khác nhau.
Nay lần đầu tiên tiếp xúc với người bệnh tâm thần, cô đột nhiên không biết làm gì cho phải.
Quan trọng là tính sạch sẽ của cô đang lên án, cảm giác buồn nôn cũng dâng lên cổ họng.

đẹ!
Tô Miên trả lại gối cho cô ta theo bản năng rồi xoay người chạy đến phòng vệ sinh nôn.
Cái gối lại về lại trong lòng mình khiến người bệnh tóc dài có hơi ngơ ngác nhìn Tô Miên.
Cô ta ôm gối đứng ngay cạnh phòng vệ sinh, nhìn thấy Tô Miên nôn khan thì cười tủm tỉm vỗ về cái gối trong lòng, trấn an nói:
Hu hu, dì có em bé, sinh em gái cho con...
em gái, không, em gái không tốt, sẽ giống thứ chỉ biết ngốn tiền như con, phải sinh em trai.
Nói xong hình như lại không vui, tiện tay vứt gối trước cửa phòng vệ sinh.

Tô Miên đứng trong phòng vệ sinh, nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Cô vốn tưởng rằng sẽ yên bình vượt qua, kết quả mọi chuyện thay đổi trong chớp nhoáng vượt ngoài tầm dự đoán của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.