Chương 394: Tuyết rơi


Sau này khi Tô Miên và Chu Tử Huân diễn chung, Chu Tử Huân càng ngày càng lột tả được hình tượng Tạ Hải Yến thêm sống động, khiến cho mọi n8gười khi xem vừa cảm thấy động tình sâu sắc, lại yêu

ghét đan xen.

Vai diễn do Chu Tử Huân thủ vai cũng có tuyến tình cảm 3mâu thuẫn.
Phân cảnh chạy trốn trong đêm quay trong suốt chừng năm sáu ngày.
Chỉ là một cảnh quay ngắn ngủi nhưng lại lãng phí thời gian rất dài, nên những cảnh quay khác cũng bị các lại.
Đương nhiên chuyện đã tốt vẫn muốn tốt hơn này không phải do Tô Miên diễn xuất không tốt.
Một cô gái lớn lên trong sự nuôi nấng cưng chiều, đến cả trong biệt thự của nhà mình cũng sợ tối, vậy mà lại có can đảm và dũng khí xông vào trong núi rừng bất tận.
Suốt quãng đường, cô chạy liên tục một phút cũng không dám ngừng giữa ngày đông giá lạnh.
Vốn dĩ cho rằng bộ phim điện ảnh
Về nhà
này sẽ sớm đóng máy, mọi người cũng tranh thủ sớm về nhà ăn Tết, nhưng đạo diễn Tân Hoa lại đã tốt vẫn muốn tốt hơn.
Cũng may có Ủy Thanh nhắc nhở cô ấy chuẩn bị nhiều áo ẩm.
Cô ấy vốn còn tưởng rằng có thể không phải dùng đến nó, bởi cô ấy nghĩ đạo diễn Tân Hoa vì cảm thấy thành phố S quá lạnh, nếu quay phim trong bối cảnh mùa hè ở đó thì diễn viên không thể chịu nổi nên mới tới đây.
Kết quả đây rồi, Tiểu Tiểu mới biết được những điều cô ấy nghĩ đều sai hoàn toàn.
Mấy ngày trước đêm Giao thừa cả đoàn phim phải thức đêm để quay.
Tô Miên đóng vai Lý Thư Thư đã bị đưa đến nhà họ Tạ thay thế cho Tạ Hải Yến.
Cô bị người què họ Tạ nhốt ở trong nhà.

Đúng vậy! Thật sự quá đẹp.
Chị Tô Miên, chúng ta làm người tuyết đi!
Tiểu Tiêu vốn ham chơi, lại hiếm khi có được thời gian nghỉ ngơi.
Thời gian qua cô ấy đi theo chăm sóc Tô Miên, nhìn cô đóng phim cô ấy cũng căng thẳng theo, lúc nào cũng đều tỉ mỉ chăm sóc cho cô giống như một người mẹ lo lắng cho con cái vậy.
Cả hai cô chủ vốn dĩ đều thích mấy cô gái nhỏ ở nhờ này.
Thấy các cô muốn đắp người tuyết, cô ấy còn đi bên đến kho gỗ nhỏ bên cạnh nhà tìm một cái cuốc và một cái xẻng nhỏ - đây là dụng cụ làm nông của con cô ấy.

Khi còn nhỏ con bé nhà chúng tôi cực kỳ chăm chỉ.
Nhà bọn họ có hai con - một trai một gái đều làm việc trên thành phố, nghe nói mấy ngày nữa sẽ về nhà ăn Tết.
Cô chú vô cùng vui vẻ, cả năm chỉ mong đến ngày Tết để cả nhà sum họp.
Mà con bé
chính là biệt danh vô cùng phổ biến ở vùng nông thôn tỉnh F, để chỉ con gái út trong các gia đình.
Nó nói muốn tự trồng hoa cho nên bố con bé đã làm cho nó cái cuốc này.
Đồ để trong kho đã lâu, các cô cầm chơi đi.
Cô ấy nhìn cái cuốc nhỏ cười rất vui vẻ.
Con bé trong miệng cô chính là con của hai cô chủ.
Đạo diễn Tân Hoa đâu phải một đạo diễn tinh tế như vậy.
Thậm chí bên này còn lạnh hơn thành phố S nhiều, các diễn viên cũng phải chịu khổ vô cùng.

Thật đẹp.
Tô Miên cong môi cười cười.
Mà nguyên nhân chỉ vì muốn lấy bối cảnh rừng núi phù hợp nhất.
Con đường Lý Thư Thư chạy trốn là đường núi không hề có đường mòn, thậm chí cô còn không biết phương hướng, cho nên căn bản không có vẻ đẹp gì đáng nói, có chỉ có sự hồi hộp ly kỳ, cô cố gắng chống lại số phận, lao vào đêm đen trong núi rừng tựa như một cái miệng lớn giống chậu máu đang muốn căn nuốt con người.
Khi quay phân cảnh này, Tô Miên thật sự mệt muốn chết.
Có vài lần cô cảm giác như mình bị lạnh tới chết lặng, thậm chí còn không biết bản thân rốt cuộc đang làm gì.
Mà bây giờ khi vừa mới ngủ dậy, cô khoác lên người chiếc áo lông vũ nhìn núi rừng đã bao phủ một tầng tuyết trắng, chắc đêm qua tuyết rơi rất lớn mới có thể nhuộm trắng cả thế giới trong một thời gian ngắn như vậy.
Nhìn cảnh tuyết trắng, Tô Miên vậy mà lại cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi cô ta cân nhắc thiệt hơn lại lựa chọn hy sinh người khác, để bảo vệ bản thân.
Đây là chuyện mà đa số ng9ười sẽ làm.
Chỉ là số phận sau này của Lý Thư Thư, tất cả những gì cô đã trải qua như bị hành hạ, hay cả khi cuối cùng rời đi với 6vết thương chồng chất, trạng thái gần như điên khùng, đều viết nên lời giải thích cho hành động của Tạ Hải Yến.
Tô Miên được đạo diễn cho nghỉ ngơi một ngày, Tiểu Tiêu đương nhiên cũng được thả lỏng theo.

Được thôi!
Tô Miên cười cười gật đầu.
Hai người đi đến nhà một cô chú đang ở nhờ mượn xẻng để đắp người tuyết.
Đêm đến, có thể vì Lý Thư Thư im lặng không hé răng hoặc vì cô như cái xác không hồn không hề chống cự khi bị người què họ Tạ kia dùng bạo lực cưỡng ép khiến cho gã ta nảy sinh một tia ảo giác, cho rằng cô đã biết ngoan ngoãn.
Nhờ đó giúp cho Lý Thư Thư có một cơ hội để trốn thoát.
Lý Thư Thư dò dẫm chạy trốn trong bóng tối nhưng cô lại không quen thuộc hoàn cảnh trong thân họ Tạ.
Cô đứng giữa sân nhỏ nhìn về phía rừng núi phía xa.
Đêm qua cô còn đang quay cảnh chạy trốn trên núi, sương sớm và gió lạnh cũng đủ khiến cô rét cóng.
Hơn nữa lúc ấy cô còn phải mặc quần áo mùa hè mỏng manh.
Gần tới Tết, thời 5tiết cũng càng thêm giá rét.
Người trong thôn ra ngoài làm việc cũng lục tục trở về ăn Tết.
Khi biết có đoàn phim đến, biết Tô Miên đang quay phim ở đây, họ đều rất vui vẻ.
Sự thật chứng minh không có mệt nhất chỉ có càng mệt hơn.
Lúc trước đạo diễn Chu Đạt khiến cho cô mệt mỏi quá sức, cảm giác của đạo diễn Trần Ca đối với ống kính cũng rất nhạy cảm.
Nhưng hôm nay, khi đã hợp tác cùng đạo diễn Tân Hoa được một thời gian, Tô Miên mới phát hiện, đạo diễn Tân Hoa cũng có những yêu cầu vô cùng khắt khe với cảm giác ống kính.
Sau khi biết cháu trai nhà cuối thôn Tạ được xuất hiện trong phim, còn được nhận năm nghìn tiền mượn cảnh, thì mọi người trong thôn lại càng nhiệt tình hơn không ít đối với đoàn làm phim.
Nhưng hương vị năm mới cũng không thể hòa tan cái rét lạnh thấu xương.
Bốn bề thôn làm địa điểm quay phim đều là núi, gió lạnh vẫn cứ rít gào.
Sau khi quay xong phân cảnh tổn mấy ngày liên tục, đạo diễn thấy tất cả mọi người trong đoàn phim đều mệt đến không chịu nổi nên rộng lòng cho mọi người nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức.
Cũng không biết có phải do đạo diễn Tân Hoa xem dự báo thời tiết trước hay không mà đúng vào ngày nghỉ ngơi đó, khi Tô Miên ngủ một giấc tỉnh dậy lại phát hiện bên ngoài trời sáng chói.
Loại ánh sáng này khác biệt hoàn toàn với ánh sáng mặt trời.
Chờ đến khi Tô Miên và Tiểu Tiêu mặc vào một lớp áo phao lông vũ thật dày mới biết được đêm qua đã có tuyết rơi.
Cả thôn như được bọc bởi một lớp bạc, khắp nơi đều là màu trắng xóa, đẹp đến không thể tả.
Không phải tỉnh F ở miền Nam sao? Cũng có thể có tuyết ư?
Trước đây Tiểu Tiêu chưa từng tới tỉnh F, nhưng nghe nhiều người nói tỉnh F là một tỉnh có nhiệt độ ôn hòa quanh năm.

Thật đáng yêu.
Tiểu Tiêu nhận lấy cái cuốc nhỏ chơi đùa.

Chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ một cô bé cầm cái cuốc làm việc thì dù không tận mắt thấy, cô ấy cũng có thể khẳng định cô bé đó nhất định rất đáng yêu.

Đồng thời cô ấy cũng cảm nhận được sự thương yêu của cô chú đối với các con.

Tuy rằng bọn họ không có khả năng cho con điều kiện sống tốt nhất, nhưng sự yêu thương của họ lại vô cùng chân thật.


Ừ ừ, các cô đắp người tuyết đi!
Cô cười nói.

Tuy rằng cô chú cảm thấy ở trong nhà hơ lửa sưởi ấm nghỉ ngơi còn hơn ra ngoài hóng gió chơi tuyết, nhưng người trẻ chính là như vậy.

Bọn họ cũng không tiện mở miệng dạy dỗ, dẫu sao cũng không phải con mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.