Chương 396: Thật đấy


Cô ở tuổi này sau khi được nhìn nhận, được giải Ảnh hậu lại dám trực tiếp công bố chuyện mình có bạn trai, còn không hề mấ8t fan, đây tuyệt đối là sự tồn tại đặc biệt.

Đa số nghệ sĩ sau khi công bố cuộc sống tình cảm cá nhân thì ít nhiề3u cũng sẽ bị nghi ngờ, mất fan lại càng là chuyện rất bình thường, mà những chuyện này Tô Miên lại không hề gặp phải.
Vốn còn tưởng rằng chỉ là yêu đương thôi, kết quả Tô Miên lại đã kết hôn rồi.

Đây là khái niệm gì? Tô Miên k6ết hôn rồi, tin tức này nếu bị lộ ra, thanh tìm kiếm của weibo chắc chắn sẽ tê liệt ba ngày.
mẹ không không nhìn thấy con sao?
Cục Bông cứ quay xung quanh bên chân Tô Miên.
Nó vốn cho rằng sẽ được cô nhiệt tình ôm lấy, kết quả cô lại không hề có ý định bể nó, điều này khiến cho Cục Bông vừa sốt ruột vừa đau lòng.
Miên Miên đã có chó cưng khác sao? Nếu không sao cô lại không chú ý đến nó chứ!
Tuy rằng Chu Tử Huân là chó độc thân vạn năm, nhưng mấy chuyện tình yêu cô vẫn biết rất rõ ràng, cũng vô cùng thức thời.
Cố Quân Nghiên nhìn cô ấy mang thú cưng và hai trợ lý cùng rời đi, nắm tay Tô Miên chưa từng buông ra:
Lạnh không?
Anh thấp giọng hỏi, nắm tay Tô Miên đưa lên miệng khẽ hà hơi, rồi dùng bàn tay bao bọc đôi tay nhỏ của cô.
Tay Tô Miên rất tinh tế, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô rồi ủ ấm cho nó.
Thậm chí anh còn nhiều hơn chút nam tính, khí thế càng không cần phải nói.
Xét vẻ bề ngoài, người đàn ông này rất xứng đối với Tô Miên.
Nếu công việc của anh lại thành đạt, vậy thật sự không tồi, hơn nữa thân phận của anh lại càng không đơn giản.

Ừ.
Cố Quân Nghiên nghe vậy thì hiếm khi lại gật đầu, nói một chữ xem như đáp lại, cũng không nghe ra được anh có thật sự vui vẻ khi được gọi là anh rể hay không.
Tô Miên còn nhỏ tuổi, người biết đến sự tồn tại của anh cũng không nhiều lắm, đây coi như là lần đầu tiên hai người công khai xuất hiện trước nghệ sĩ khác trong giới giải trí.
Đối phương lại còn gọi anh là anh rể, một tiếng gọi này khiến Cố Quân Nghiên rất vui vẻ, xem ra cô bé này cũng khá thông minh.

Em không lạnh, anh có lạnh không?
Tô Miên hỏi lại.
Hai vợ chồng đã hơn mười ngày không gặp, khi Chu Tử Huấn dẫn người đi, cố ý để lại cho họ không gian, không khí có chút ngọt ngào, lời hỏi thăm nhau đơn giản như vậy cũng thấy vô cùng ngọt ngào, cả vùng trời trắng tuyết cũng phảng phất giống như kẹo bông gòn.

Lạnh.

Để em đưa anh vào nhà nhé!
Tô Miên lập tức chuẩn bị kéo Cố Quân Nghiên tới nhà người dân nghỉ ngơi.

Không lạnh.
Tô Miên lắc đầu.

Không lạnh sao?
Cố Quân Nghiên nhìn chằm chằm Tô Miên, nhìn cô gái mặc áo lông vũ nhạt màu, cô chụp mũ lông xù lông hồ ly, khuôn mặt vốn đã nhỏ này lại còn không lớn bằng bàn tay anh.
Mỗi lần như vậy Cố Quân Nhiên lại rất yêu thích, cô đã kết hôn rồi nhưng sao vẫn còn xinh đẹp như vậy, khuôn mặt còn nhỏ hơn cả bàn tay anh.
Cô nhìn anh giúp mình ủ ấm tay, cho dù bên ngoài trời giá rét, nhìn thấy anh và thú cưng tới đây là cô đã rất vui vẻ rồi.

Anh đến đây thì không lạnh nữa rồi.
Tô Miên cười tươi, cái miệng nhỏ ngọt ngào như mật.

Chỗ khác có lạnh không?
Cố Quân Nghiên vừa làm ấm tay cô vừa hỏi.
Nhưng anh sẽ xử lý hết tất cả mọi chuyện, nên cô vẫn rất vui lòng tham dự lễ cưới của chính mình.

Vậy tôi phải gọi là...
anh rể?
Chu Tử Huân thử nhìn thoáng qua Cố Quân Nghiên, phát hiện đối phương rất tuấn tú, trông không hề kém cạnh mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí.

Cũng được đấy!
Tô Miên cũng cười gật đầu.

Miên Miên.
Miên Miên, Miên Miên...

Có chuyện gì sao?
5Tô Miên vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cũng không thấy đây là chuyện lớn gì.
Có thể trong tiềm thức, Tô Miên đã sớm chuẩn bị tinh thần, cũng đã đến ngày cô định để Cố Quân Nghiên được mọi người biết đến, cô cảm thấy sắp tới ngày này rồi.
Nghĩ tới mới đây Cố Quân Nghiên vừa nhắc đến chuyện lễ cưới, cô còn trốn tránh ghét bỏ, đơn giản chỉ vì thấy phiền phức.
Chu Tử Huân thỏa mãn ôm Cục Bông trắng trắng tròn tròn, sau đó nhìn về phía Tô Miên và Cố Quân Nghiên:
Tôi đưa hai bé này và hai người đi trước, cô và anh rể cứ đi dạo chơi ngắm tuyết tiếp nhé?
Được.
Cố Quân Nghiên rất vui vẻ vì đứa bé Chu Tử Huân này rất thức thời, còn thông minh mang hai con thú cưng chướng mắt này đi, anh cảm thấy cô nhóc này rất có tiền đồ.
.
Chu Tử Huân nghe Cố Quân Nghiên vui vẻ đồng ý là biết anh cũng hy vọng có được một khoảng không gian riêng tư để thoải mái giãi bày nỗi khổ tương tự.
Cục Bông đảo đôi mắt đen lúng liếng, hừ hừ nhíu cái mũi nhỏ, nhìn hết sức đáng thương, Chu Tử Huân cũng rất thích Cục Bông.
Trước đây ở đoàn phim, cô ấy đã thường xuyên ôm Cục Bông không muốn buông tay.
Lúc này nhìn thấy nó lay ống quần Tô Miên thì liền vẫy vẫy tay với Cục Bông:
Cục Bông, lại đây cho chị ôm cái nào.
Cục Bông nhìn Tô Miên, lại nhìn Chu Tử Huân đang ngồi xổm xuống, nó hơi đau khổ nhìn thoáng qua Tô Miên đang nắm tay Cố Quân Nghiên, sau đó quay đầu vô cùng đau lòng lao vào cái ôm của Chu Tử Huân.

Không cần.
Cố Quân Nghiên lắc đầu, bàn tay vươn tới ôm lấy vòng eo của cô, bế bổng cố lên.

Tô Miên không biết Cố Quân Nghiên muốn làm gì, lại thuận theo dựa vào người anh, hai chân cũng vòng chặt vào eo anh.

Cố Quân Nghiên một tay nâng Tô Miên, một tay khác điều chỉnh lại chiếc mũ lông xù của cô.

Tô Miên vòng tay ôm lấy cổ anh, hòa vào trong cảnh tuyết rơi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy trong sân bên cạnh truyền tới tiếng của Cục Bông và Đậu Nành.

Nhưng lúc này thế giới lại chỉ còn hai người Tô Miên và Cố Quân Nghiên.

Giờ khắc này, tất cả nỗi nhớ nhung đều biến mất, chỉ còn lại tình cảm ấm áp ngọt ngào.

Chu Tử Huân có lòng muốn để Tô Miên và người đàn ông của mình có không khí ngọt ngào, hoặc là thủ thỉ yêu thương gì đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.