Chương 58: Giúp đỡ



Cảm ơn anh Hồng Đào.
Tề Nguyệt cười nói cảm ơn.

Nữ nghệ sĩ thường sẽ có ưu thế hơn, ít nhiều cũng thoải mái hơn 8một chút.

Hơn nữa vì Tề Nguyệt đi theo con đường gợi cảm, nhưng cũng không phải kiểu em gái trà xanh() khiến ngư3ời ta chán ghét.
một cái, mặc dù không có gì quá đáng ngại, nhưng bây giờ đã đỏ cả lên rồi, nhìn qua có vẻ rất đau.
Hoàng Lượng nhìn thấy vết va chạm trên chân Tô Miên thì hơi chột dạ.
Cuối cùng Hoàng Lượng không nói thêm gì nữa, cam chịu số phận tự mình đẩy hành lý.
Nhưng Hoàng Lượng này lại mang thái độ xem Tô Miên thành trợ lý nhỏ của gã ta mà sai khiển.
Nếu Tô Miên ngại mất mặt giúp đẩy vali, nói không chừng Hoàng Lượng này sẽ được nước lấn tới.
Hơn nữa, chắc chắn lúc chương trình phát sóng hình tượng của Tô Miên sẽ không tốt, dân mạng nhìn thấy một người dễ bị bắt nạt như vậy cũng khó chịu, dù sao Hoàng Lượng cũng không phải nghệ sĩ nổi tiếng gì.
Sao lại có người mặt dày đến mức này nhỉ, khó trách đánh giá của Hoàng Lượng này trên mạng không tốt.
IQ chỉ có như vậy, ai nhìn đều thấy tức, cũng không biết gã ta lăn lộn trong giới giải trí thể nào nữa?

Chút sức lực của tôi không đẩy nối hai cái hành lý, tôi đẩy hành lý của tôi đi qua trước, lát nữa sẽ đến giúp anh.
Nếu như Hoàng Lượng nhờ vả khách sáo hơn, Tô Miên mệt một chút thì mệt một chút.
Sau đó mới ra lệnh cho hai tiểu đội trưởng dẫn bọn họ đến ký túc xá.
Chỗ ở của bọn họ là một tòa nhà ký túc xá được sắp xếp đơn độc, phong cách giống với ký túc xá của quân đội, chỉ là ký túc xá nữ ở lầu ba, ký túc xá nam thì ở lầu bồn.
Mấy người đàn ông và Tề Nguyệt đều không ngừng kêu khổ, đi cầu thang tới mấy tầng lẩu thế này, còn có nhiều hành lý như vậy, đoán chừng giày vò một trận sẽ mệt chết luôn.

Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi thoải mái, Hoàng Lượng, chúng ta đang vào quân đội, không phải đến ngoại ô du lịch, không đẩy nổi hành lý thì anh đừng có mang nhiều như vậy.
Tôi cũng không phải trợ lý nhỏ của anh, lại càng không phải bố mẹ của anh, phải thương yêu chiều chuộng anh.
Giọng điệu của Tô Miên cũng không chút khách khí.
Dù sao đã đến nước này rồi, hai mươi mấy ngày sau ở chung thể nào Tô Miên cũng không quan tâm nữa, nhưng cô thật sự không muốn bị quở trách còn ngậm đắng nuốt cay.
Nhưng mà Hồ Tuấn và Hứa An Sinh cần mặt mũi, Hoàng Lượng thì lại không cần.

Tô Miên, cô đẩy cái này giúp tôi đi.
Hoàng Lượng đẩy hai cái hành lý rất vất vả, thấy Tô Miên chỉ có một cái vali nhỏ, lại thấy Tô Miên chủ động hỏi Hồ Tuấn và Hứa An Sinh có muốn giúp đỡ không, trong lòng gã ta khó chịu, theo bản năng trực tiếp đưa vali thật lớn bên tay trái mình cho Tô Miên.

Á!
Hoàng Lượng đẩy vali ra, vali nặng nề trượt trúng chân nhỏ của Tô Miên.
Nhưng Tô Miên từ chối cũng sẽ tỏ vẻ hơi không hợp tình hợp lý, dù sao cô chỉ đẩy một cái vali nhỏ, nhìn qua không cần tốn bao nhiêu sức lực.
Nhưng so với bị người ta nói không hợp tình hợp lý, Tô Miên càng không muốn bị người như Hoàng Lượng dắt mũi kéo đi.
Chuyện âm thầm chịu đựng xấu hổ này, Tô Miên tỏ vẻ mình không muốn chịu.
Người ta gợi cảm, nhưng ở trong giới giải trí nhiều năm chưa bao giờ bị truyền ra chuyện xấu, là9m việc cũng khá có chừng mực.
() Em gái trà xanh: Dùng để chỉ những cô gái vẻ ngoài thì đơn thuần ngây thơ, nhưn6g bên trong thối nát, rất giỏi tâm kế, thích đùa giỡn tình cảm của người khác.

Không có gì, đây không phải là ch5uyện nên làm sao!
Hồng Đào cười cười.

Không sao.
Tô Miên chỉ có thể lắc đầu.

Haizz, thật sự là đẩy không nổi nữa, Tô Miên, cô đẩy giúp tôi một chút đi, tôi sắp mệt muốn chết rồi.
Hoàng Lượng không hề áy náy chút nào, quét mắt nhìn qua chân nhỏ của Tô Miên, sau đó liên tục phàn nàn, õng ẹo còn hơn cả con gái.
Tô Miên yên lặng nhìn vali vô cùng lớn được đẩy đến trước mặt, thật sự có hơi không thể tưởng tượng nổi.

Ai, Tô Miên à sao cô lại như vậy chứ!
Hoàng Lượng trực tiếp lên tiếng trách móc.

Tôi thế nào?
Tô Miên đang di chuyển bước chân cũng dừng lại, không có chút sợ sệt đưa mắt nhìn Hoàng Lượng.
Trong nhiều người như vậy, Hoàng Lượng chỉ chọn Tô Miên để ra tay bắt nạt không phải vì cho rằng Tố Miên không có độ nổi tiếng, nghệ sĩ nhỏ không dám nói gì sao.

Dù gì tôi cũng đã cầm đến rồi, cô giúp tôi một chút thì sao chứ?
Hoàng Lượng cũng vẫn khăng khăng.

Thì thế nào à? Tôi biết mệt mà! Anh tự xem thử chân tôi đi.
Tô Miên cây ngay không sợ chết đứng phản bác, đồng thời chỉ chỉ đầu gối và chân nhỏ của mình.
Làn da của Tô Miên vốn đã trắng, khi nãy bị vali của gã ta đụng
Khi cả đám người đi khoảng chừng mười phút, phía xa xa cuối cùng cũng có một chiếc xe lái đến đón người.
Nhưng đây là quân đội, bất kỳ ai ở đây cũng không có ưu đãi đặc biệt, hành lý của mỗi người đều tự mình phụ trách xách lên xe.
Quân nhân trong quân đội đến đón bọn họ lần này là người phụ trách chính, anh ta vô cùng nghiêm túc nhìn thoáng qua mọi người.
Tô Miên hơi sững lại, cúi đầu nhìn đầu gối ửng đỏ của mình, mím môi nhíu mày.

Tô Miên, cô không sao chứ?
Hứa An Sinh ở ngay bên cạnh Tô Miên nhìn thấy một màn này thì quan tâm hỏi, sau đó có chút không tán thành lườm Hoàng Lượng một cái.
Nhưng biết bây giờ đều ở dưới ống kính, cho nên cũng không nói gì cả.

Mọi người chúng ta giúp đỡ nhau khiêng hành lý lên lẩu đi.
Mấy người đàn ông bàn bạc giúp đỡ khiêng hành lý.
Vali của mỗi người đều không nhỏ, ký túc xá nam còn ở lầu bốn, nếu như không giúp đỡ nhau, đoán chừng sẽ phải mệt chết.

Chuyện của mình tự mình làm, hôm nay các cô cậu có thể xách hành lý giúp nhau, chẳng lẽ sau này các cô cậu vẫn có thể xách hành lý giúp nhau sao?
Hai tiểu đội trưởng chịu trách nhiệm sắp xếp cho bọn họ đứng ở bên cạnh.
Tô Miên kéo vali nhỏ của mình ngược lại cũng không vất vả lắm.
Vì Tô Miên là nữ, tuổi cũng nhỏ nhất trong những người này, nên mặc dù cô khách sáo nói muốn giúp đỡ nhưng Hồ Tuấn và Hứa An Sinh đều liên tục nói không cần.
Nói đùa sao, là một người đàn ông trưởng thành sao lại không biết xấu hổ cho một cô gái nhỏ xách hành lý giúp được, bọn họ còn cần mặt mũi nữa hay không chứ.
Nhưng Tô Miên lại cố tình không theo ý gã ta, kết quả tên đàn ông này xem mình thành một cô gái nũng nịu, nhăn nhó cau có lên án Tô Miên.
Tô Miên thật sự khinh bỉ đến trợn mắt tới sau gáy rồi, sự thật Tô Miên cũng hoàn toàn không chút che giấu liếc mắt xem thường một cái.

Rõ ràng cô rất thoải mái, đẩy một cái vali giúp tôi thì sao chứ?
Giọng nói của Hoàng Lượng mang theo chất vấn.
Vì hiệu quả của chương trình và hình tượng, Tô Miên cũng không đến mức không nể mặt.
Nhưng Hoàng Lượng này làm việc quá khó coi, không hề để ý chút nào.
Nếu gã ta thông minh một chút, có thể đẩy hành lý qua lại, Tô Miên đẩy cái lớn giúp gã ta, gã ta đẩy một lớn một nhỏ cũng có thể thoải mái một chút.
Hai tiểu đội trưởng mặc quân trang màu xanh lá vừa vặn, ánh mắt nghiêm túc quét qua mọi người, cực kỳ nghiêm khắc.


Chẳng lẽ giúp đỡ nhau cũng không được sao?
Đương nhiên người phát biểu ý kiến đầu tiên chính là Hoàng Lượng.

Gã ta là người nhỏ con nhất trong mấy nam nghệ sĩ, nhìn cũng thấy vô dụng nhất, rõ ràng cũng lắm chuyện nhất, vali còn không hề nhỏ hơn người khác chút nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cô Vợ Siêu Sao.