Chương 13


Số từ: 1415
Dịch giả: Khanh Khanh
Biên tập: Lê Huy Vũ
NXB Thanh Niên
Cả Jane Collins cũng đã bước vào cabin của nhóm Living Dolls, nhưng nữ thám tử tư không chui vào bóng tối mà đứng trên một khoảng sân khấu cao, có cầu thang dẫn xuống dưới, khu vực được lấy làm sân khấu biểu diễn của những con búp bê sống.
Jane đếm tất cả có sáu người. Mỗi diễn viên yên vị trên một bục gỗ hình chữ nhật. Mặc dù có một băng vải rộng ngăn giữa khu của họ và khu khán giả ngồi, nhưng ai muốn có thể vươn dài tay ra và chạm vào Living Dolls. Bất chấp những bàn tay sờ nắn của khán giả, những con người trên sân khấu hoàn toàn không phản ứng. Khách tới thăm cười khúc khích. Đại đa số đám trẻ đứng trong bóng tối bởi đèn ở đây chỉ chiếu sáng những con búp bê sống. Đa phần diễn viên đều ánh một màu bạc. Thoạt nhìn, người ta thật khó phân biệt họ đang cởi trần hay mặc những bộ quần áo bó sát người. Màu bạc sáng nhắc người ta nhớ đến tượng đài, nhưng nhìn kỹ thì người quan sát sẽ nhận ra những chiếc khóa nho nhỏ của dây kéo đang ánh lên trong quầng sáng của những chiếc đèn.
Jane bước ra phía ngoài một chút để có một cái nhìn bao quát. Họ đang vào vai ba nữ vũ công, một vận động viên thể hình và một vài bức tượng khác. Có mặt cả một nhà ảo thuật. Ông ta mặc một chiếc áo rộng thùng thình, đội mũ đen.
Đám khách trẻ con thấy ông ta đặc biệt hấp dẫn. Hai cô bé và một cậu bé đứng sát đường ngăn, hai cô bé luôn miệng khích bạn chúng chạm tay vào nhà ảo thuật.
- Sờ thật chứ?
- Đúng, đúng, sờ đi.
Cậu bé còn ngần ngại. Nhưng rồi cậu ta không muốn bị mất mặt. Đôi mắt cậu nhìn quanh lần cuối, rồi tay phải cậu giơ dài ra, ngón tay xòe rộng. Hai cô bé đi cùng cười khúc khích, bởi vì cố gắng lắm cậu mới chạm được vào
bức tượng
. Nhón chân lên cao, đầu ngón tay của cậu vuốt phần tay dưới của nhà ảo thuật, nhưng chỉ trong một tích tắc, rồi cậu rụt tay lại.
- Sao thế?
Một cô bé thầm thì. Cậu bé nuốt khan. Cậu nhún vai.
- Mình cũng không biết.
- Tại sao?
Bé gái thứ hai hỏi. Cậu bé nhăn mặt.
- Mình thấy nó lạ lắm, lạ lắm.
- Lạ như thế nào?
Cậu bé tìm từ ngữ.
- Mình không giải thích được. Họ là người chứ nhỉ?
- Đúng đấy. Dù người ta gọi họ là búp bê sống. Nhưng chắc đây phải là người.
- Thì thế. Da người không như vậy! - Cậu bé thì thào.
- Thế nó như thế nào? Nói đi! Cậu bé nhìn quanh, không muốn người lạ nghe tiếng mình. Cậu không nhìn thấy Jane Collins. Nữ thám tử đã khéo léo lùi về, lẩn vào một chỗ khuất. Nhưng cô vẫn ở gần đó, nghe rõ toàn bộ câu chuyện.
- Nó rất khác da người. Nó lạnh và cứng lắm, các cậu biết không? Cứ như bức tượng này thật sự là đá. Nhưng lại hoàn toàn không phải như vậy. - Cậu bé xoay người. - Mình cũng không giải thích được rõ hơn. - Cậu bịa chuyện! - Có thể, nhưng chắc chắn là nó kỳ quặc lắm.
Cậu bé lùi về một bước.
- Tốt hơn là nên đi chỗ khác thôi. Lời của cậu khiến hai cô bé mất hết lòng dũng cảm. Chúng nhìn những con búp bê sống một lần nữa, rồi nhún vai và đi theo cậu bé. Jane Collins chờ thêm vài giây. Sau cô không thấy có thêm vị khách nào. Buổi chiều chưa phải thời gian nhộn nhịp nhất của một khu chợ phiên. Mà đám trẻ con lại thường thích đu quay hơn xem biểu diễn.
Jane từ từ tiến lại phía nhà ảo thuật. Cô lấy dáng đi hết sức hiền lành, bởi cô có cảm giác mình đang bị theo dõi. Người quan sát cô chẳng phải Victor Valendy hay con gái của ông ta, mà đúng hơn là những cặp mắt của đám búp bê sống, những cặp mắt lẽ ra không còn là mắt thật. Jane chú ý tới nhà ảo thuật. Cô dừng lại ở chính chỗ mà cậu bé ban nãy đứng. Cô chưa làm gì cả, mà quay nhìn quanh xem còn người quan sát bí mật nào không. Cô không phát hiện thấy điều gì khả nghi cả.
Jane quyết định hành động. Cô cúi người về phía trước, nhưng chưa giơ tay ra. Ánh mắt của cô tập trung cao độ vào khuôn mặt của búp bê sống. Cô muốn biết liệu
bức tượng
có nhận ra là cô đang tiến tới gần nó hay không. Khung cảnh xung quanh hơi tối, bởi đèn chỉ chiếu vào duy nhất đám búp bê.
Jane phải thầm công nhận rằng những nghệ sĩ này chỉ huy thân hình của họ rất tốt. Họ không hề cử động. Người ta có thể la hét vào mặt họ, có thể cù họ mà không hề gây hiệu ứng. Họ trơ trơ như đá. Jane giơ tay về phía nhà ảo thuật. Người nghệ sĩ này đã cứng đờ ra trong tư thế của một nhà ảo thuật thật sự trên một sân khấu thật sự. Cánh tay phải của anh ta giơ lên cao như đang cầm một cây đũa thần. Bàn tay trái hơi xòe ngón ra như anh ta đang muốn sờ vào ai đó. Jane chọn chính bàn tay này làm mục tiêu. Cô chuyển động thật nhanh, bàn tay cô chụp tới. Cậu bé ban nãy chỉ chụp vào một ngón tay của
búp bê
. Jane bây giờ cầm lấy cả bàn tay anh ta. Vừa hành động cô vừa nghĩ tới lời kể của cậu bé. Cậu thấy những ngón tay kỳ lạ, và khi Jane bóp mạnh, cô cũng có cảm giác y như cậu. Đây không phải một bàn tay người bình thường, mà cũng không phải đá, nó là một vật liệu nằm giữa hai thứ. Jane không giật tay về, cô để nó dừng lại bên bàn tay kia. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong cô, nó là một luồng hơi vừa nóng vừa lạnh, là cảm giác vừa chạm phải một thực thể hết sức kỳ bí. Jane chưa phân tích nổi sự việc. Mặc dù vậy, cô quyết định không rút tay về. Cô gái chờ đợi và dự tính một chuyện gì đó sẽ xảy ra. Dù xung quanh không có con quỷ Medusa với cái đầu mọc rắn, nhưng cô tin chắc cô đang đứng chẳng mấy xa thứ ma thuật khủng khiếp đó. Cô đứng ở tư thế sẵn sàng nhảy tới. Có một cái gì đó sẽ xảy ra, cô linh cảm như vậy.
Từng giây đồng hồ lừ đừ trôi, đến mức Jane có cảm nhận về một khoảng trống vô thời gian. Cô nhìn vào khuôn mặt nhà ảo thuật. Hoàn toàn bất động. Nó trơn nhẵn, không một vết nhăn, mà nếu có chăng nữa thì cũng chìm khuất dưới lớp phấn son quá dày. Nhưng nữ thám tử muốn khiêu khích cho
bức tượng
ra khỏi chỗ ẩn náu của anh ta, bàn tay cô bóp mạnh tới. Một thoáng giật nhẹ! Không phải cô, mà là con búp bê sống. Cô nhìn thấy thoáng giật nhẹ đó quanh khóe miệng nhà ảo thuật. Như thể khi Jane bóp tới, anh ta đột ngột cảm thấy đau. Đồng thời, Jane nghe một tiếng rên khẽ thoát ra từ miệng
bức tượng
. Đi kèm với nó là một hiện tượng khác. Jane không thể tin được, nhưng đó là sự thật. Sức kháng cự của bàn tay giảm xuống. Nó không giật về, nó chỉ đơn giản thỉu xuống. Những ngón tay, làn da, những mẫu xương chúng vỡ ra, và không một giọt máu nào rơi xuống đất. Khi Jane ý thức được sự việc, cô lập tức rút tay về. Cô không nhìn xuống những ngón tay của mình, mà vào bàn tay kia. Nó chỉ còn một nửa!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Con Gái Quỷ Medusa.